Polly po-cket
Thê Nô

Thê Nô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322873

Bình chọn: 8.5.00/10/287 lượt.

ịa lý mở to miệng nhìn về phía Vu Kiệt, Vu Kiệt đột nhiên cười

lên làm lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết. Anh vươn tay phải ra tự giới thiệu.

– Tôi là Vu Kiệt.

**

Hiệu trưởng cùng các giáo viên trong trường đành phải ngồi ở sân thể dục chờ những người trẻ tuổi hát hò nhảy múa với Vu Kiệt cùng Vân Điệp

xong.

Hiệu trưởng hận không thể đi lên sân khấu ra lệnh cho người chủ trì kết thúc buổi biểu diễn trước thời gian đã định.

Rốt cuộc, lúc hơn 3 giờ chiều, buổi biễu diễn cũng kết thúc!

Trong phòng hiệu trưởng, Vu Kiệt không hề cố kỵ vừa ôm Vân Điệp vừa nghe thầy hiệu trưởng nói.

Nhưng mà hiệu trưởng nói xong một lúc lâu, anh vẫn chỉ nhíu mi không nói ra lời nào, cô giáo địa lý ngồi bên cạnh vội vàng nhìn Vân Điệp nháy

nháy mắt, Vân Điệp hiểu ý đẩy Vu Kiệt.

– Vu Kiệt, được rồi! Anh giúp một chút thôi!

Vu Kiệt nhìn cô liếc mắt một cái.

– Em nói thật dễ dàng. Buổi sáng, anh đều có tiết dạy nhưng lúc nào cũng đều phải kéo dài đến tận buổi chiều anh mới thoát ra được. Còn có

chuyện trong công ty cũng không thể bỏ qua, tiểu thư, em tưởng anh là ba đầu sáu tay chắc!

– Chỉ là đưa ra kế hoạch dạy học tốt nhất mà thôi! Mất bao nhiêu thời gian của anh đâu?

Vu Kiệt không nhịn được liếc mắt xem thường cô.

– Làm ơn, tiểu thư, anh cần phải biết được tình huống dạy học hiện nay

của bọn họ, cũng phải tìm hiểu kỹ khả năng của mỗi giáo viên. Còn muốn

hiểu năng lực học tập của học sinh, càng muốn biết được mức độ phối hợp

của trường, mỗi việc này thôi mà đi tìm hiểu cũng khiến anh mệt chết!

– Anh là siêu nhân mà! – Vân Điệp làm nũng nói.

– Đừng có nịnh bợ! – Vu Kiệt khinh thường đáp lời.

– Anh là thiên tài!

Cô nhìn anh nháy mắt mấy cái nói.

– Nghe nhiều rồi!

– Anh là tốt nhất! – Cô tiếp tục nịnh bợ.

– Anh cũng không cho là như thế!

– Về sau, em sẽ không nấu cơm cho anh ăn nữa! – Cô đành phải xuất ra chiêu “uy hiếp” cuối cùng.

Vu Kiệt híp mắt nhìn cô, còn Vân Điệp chu môi không chịu thua, hiệu

trưởng cùng các giáo viên ngồi bên cạnh thì liều mình cố gắng nhịn cười.

Thật lâu sau, Vu Kiệt mới chậm rì rì mở miệng.

– Anh có thể đồng ý nhưng em cũng phải đồng ý với anh một điều kiện.

Lại là điều kiện! Vân Điệp bất mãn hỏi:

– Điều kiện gì?

– Nghỉ đông, đi Nhật Bản du lịch với anh.

– Nghỉ đông? Như vậy không được!

Vân Điệp lập tức từ chối.

– Khi đó phải mừng năm mới mà!

– Có đồng ý hay không thì tùy em.

Vu Kiệt thản nhiên vắt chéo hai chân lại với nhau.

– Dù sao thì em đồng ý, anh cũng sẽ đồng ý. Mà em không đồng ý, anh cũng sẽ không đồng ý.

Vân Điệp bĩu môi bất mãn nửa ngày, trên khuôn mặt hiện lên rõ ràng bốn chữ “tôi đang tức giận”.

Mà Vu Kiệt vẫn như cũ nhìn cô, hai chân còn không ngừng đung đưa.

Một lúc thật lâu sau, Vân Điệp đột nhiên “ba!” một tiếng đè chân của anh lại.

– Được rồi! – Cô rốt cuộc chịu thua.

Vì thế, hiệu trưởng vui mừng cười, giáo viên vỗ tay hoan hô còn Vu Kiệt thì mừng thầm trong lòng.

Thật tốt, lại lừa được cô một lần nữa!

***

– Kêu con bé trở về nhà mừng năm mới. – Viên Loan Anh đề nghị.

– Ở Trung Quốc, giao thừa là ngày đoàn viên, con bé không thể không trở về nhà đúng không?

– Đúng vậy! – Cảnh Vân Nghê vỗ mạnh lên đùi.

– Em ấy mà trở về, sẽ không cho ra khỏi nhà nữa!

– Không cho ra khỏi nhà? – Cảnh Thụy Văn không cho là đúng lắc đầu.

– Cũng không cho em ấy đi học sao?

Cảnh Vân Nghê kêu lên một tiếng.

– Còn đi học làm gì nữa chứ! Dù sao đi thi đại học cũng sẽ không đỗ,

lãng phí thời gian làm cái gì? Tìm cách làm cho Vân Điệp về nhà mới là

quan trọng nhất.

– Vì sao em lại đột nhiên quan tâm đến Vân Điệp như vậy? Không phải có mục đích gì đấy chứ? – Cảnh Thụy Văn nghi ngờ hỏi.

– Anh đừng có mà nói lung tung, em thì có mục đích gì chứ? – Cảnh Vân Nghê ánh mắt né tránh .

– Em ấy luôn là em gái của em mà!

– Phải không? – Cảnh Thụy Văn nhìn cô chằm chằm.

– Ba mẹ vội vàng tìm cách cho Vân Điệp trở về, là muốn thông qua Vân Điệp để lôi kéo quan hệ với Vu Kiệt…

– Thụy Văn!

Cảnh Giới Khiên không khỏi nổi giận quát một tiếng, cho dù là vì nguyên nhân này, cũng không thể nói rõ ra như vậy.

Cảnh Thụy Văn làm như không nghe thấy.

– Mà em…

Anh suy nghĩ một lúc, liền chậm rãi lộ ra nụ cười khinh miệt.

– Vu Kiệt từng có nói qua với anh, có một vị trợ giảng trong trường lập

ra lời thề là sẽ theo đuổi được cậu ta, lúc ấy anh còn cảm thấy kỳ quái

nhưng là hiện tại…tiểu thư, người Vu Kiệt nói sẽ không phải chính là em

đi?

Cảnh Vân Nghê mặt vừa mới đỏ lên, Cảnh Giới Khiên liền tức giận lên tiếng.

– Cái gì? Đáng chết! Con muốn có được cậu ta thì phải theo đuổi! Chắn đường đi của ba làm cái gì?

– Anh ấy không có ở đại học T, con theo đuổi anh ấy bằng nào chứ! – Cảnh Vân Nghê cãi lại.

Cảnh Giới Khiên ngẩn người, lại nói:

– Ba là ba của con, đương nhiên ba có quyền ưu tiên hơn! Chỉ cần ba mời

được cậu ta đến trường đại học C dạy một học kỳ, ba sẽ được lên chức làm chủ nhiệm khoa!

Cảnh Vân Nghê lên tiếng to hơn.

– Vậy thì sao? Chỉ cần con trở thành vợ của anh ấy, ba còn sợ không lên được chức chủ nhiệm khoa, thậm chí là viện trưởng sao?

Đột nhiên, mọi người