Pair of Vintage Old School Fru
The Love Of Stars

The Love Of Stars

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322792

Bình chọn: 7.5.00/10/279 lượt.

l đã đi bao lâu rồi nhỉ? Hình như 1 tiếng rồi.

Nằm một lát, Diệp Tuyết thấy mình nên nhắn với anh một tiếng chuyện mình ở phòng anh, lỡ lúc anh về cô vẫn còn ở đây thì hơi kì.

Nghĩ là làm. Diệp Tuyết rút điện thoại mà anh mới mua cho cô vì cái kia đã

bị hỏng lúc bị tên sát nhân bắt. Lúc đầu, cô không muốn nhận nhưng nghĩ

đi nghĩ lại thì cũng không có gì to tát, chỉ là một cái điện thoại. Có

lẽ Devil biết trước cô sẽ không dễ dàng nhận nên anh chỉ mua loại không

quá đắt tiền, gần như là bằng cái cũ của cô.

“Em ngủ ở phòng anh.”

Chỉ mấy chữ vậy thôi, Diệp Tuyết nhấn nút gửi đi, môi mỉm cười.

“Cạch!”

Tiếng mở cửa phòng vang lên. Từ lúc nhận được tin nhắn của Diệp Tuyết, anh

hơi ngạc nhiên. Tại sao cô lại muốn sang phòng anh ngủ chứ? Cô không

phải là loại người không thích ngủ cùng người khác.

Anh cùng Thái Tiến Long và Trần Lâm xem xét mọi nơi, cuối cùng cũng phát

hiện xưởng sản xuất của bang Hắc Long nên vội trở về, không ở đó lâu. Ai cũng muốn về nhà nghỉ để ngủ một giấc cho khỏe, việc còn lại giao cho

tổ chức.

Cũng đã gần 6h sáng rồi.

Nhìn cô ngoan ngoãn ngủ trên giường, anh cảm thấy hài lòng. Ngay sau đó vài giây lại nhăn mặt, sắc mặt kém hẳn.

Khuôn mặt cô lúc đang ngủ tuy là dễ chịu nhưng rõ ràng là rất nhợt nhạt.

Anh lo lắng tiến lên giường, lại gần, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.

Rất lạnh!

Anh biết thời tiết đang rất lạnh nhưng sao cô lại lạnh như vậy? Anh vừa mới từ ngoài vào cũng không như vậy.

Anh đau lòng nằm xuống cạnh cô, từ từ kéo cô lại sát người anh, đưa tay ôm lấy cả người cô vào trong lòng anh.

Cảm nhận được hơi ấm quanh mình, không còn lạnh như lúc nãy, Diệp Tuyết khẽ giãy, đôi mắt to tròn mở ra.

Là anh.

Anh thật sao?

Diệp Tuyết giơ tay chạm nhẹ vào mặt anh, cô cứ tưởng mình đang mơ.

- Sao thế? – Devil hỏi, giữ lấy tay cô.

Diệp Tuyết bất ngờ, quá bất ngờ.

- Anh…về rồi ư? Từ lúc nào vậy? – Cô nhận thấy khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần. Không phải. Chỉ cách nhau chưa đầy 1 cm.

- Mới thôi.

- Sao không gọi em dậy?

Nhìn bộ dạng có vẻ ngượng ngùng của cô, anh khẽ cười, điềm đạm trả lời:

- Không muốn đánh thức em.

- Công việc sao rồi? – Cô chuyển sang chủ đề khác.

- Rất tốt.

Câu trả lời của anh khiến cô không biết hỏi gì thêm nữa. Cả hai rơi vào im lặng.

Anh phá tan không khí, hỏi cô:

- Vì sao cả người em lại lạnh như vậy?

- À, là do em tắm nước lạnh nên bị cảm lạnh. – Cô vô tư nói mà quên không để ý vẻ mặt cau có của anh. Cô đành chữa cháy nói thêm – Nhẹ thôi,

không sao cả, em đỡ rồi.

Anh nghĩ chắc chắn là cô không muốn lây bệnh cho mọi người nên muốn ngủ một mình ở đây. Thật ngốc mà.

Tuy trong phòng không bật đèn lớn nhưng ánh sáng của đèn ngủ nhỏ cũng giúp

anh nhìn thấy bàn tay đỏ lựng của cô. Anh nắm chặt lấy bàn tay cô xoa

xoa trong bàn tay ấm áp của mình, giọng nói có phần trách móc:

- Còn nói không sao? Tay đã như thế này rồi…

Cô cười trừ, không dám nói gì thêm.

- Lần sau không được tắm nước lạnh nữa.

- Là do hệ thống nước nóng mà. – Cô còn cố biện minh cho sự cứng đầu của mình.

- Vậy thì tắm cùng anh.

Ặc ặc…Sao anh có thể nói ra câu này dễ dàng thế chứ? Thật không chịu nổi mà…

- Anh……đừng đùa nữa.

Mặc cho cô đang run rẩy nói, anh vẫn thản nhiên như không có gì.

- Anh không đùa. Là thật.

Quá hiểu rõ con người anh nên cô không muốn cãi thêm nữa, kẻo lại bị dội nước lạnh.

Nhưng…gần như thế này khiến cô hơi…xấu hổ.

Anh đang nằm trên giường cùng với cô, lại còn gần đến thế nữa. Vậy chẳng khác gì…vợ chồng rồi..

Aizzz,…cô đang suy nghĩ cái gì thế?

Anh bật cười trước bộ dạng tự đập đầu mình của cô. Anh nắm chặt tay cô, đặt trước ngực anh, hôn nhẹ lên trán cô rồi từ từ chuyển xuống môi cô, đặt

lên một nụ hôn kéo dài rất dịu dàng, ôn nhu. Mãi một lúc anh mới rời

khỏi môi cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Cô cảm thấy cả người đang nóng lên vì nụ hôn của anh, là nụ hôn đầu tiên

của anh với cô. Hơi thở nóng ấm của anh…phảng phất bên cô…

- Em…anh… - Cô ấp úng không biết nói gì nên đành hỏi bừa một câu gì đó – Anh định ngủ ở đây ư?

- Đương nhiên.

Nhưng không ngờ tới anh lại nói vậy. Chẳng lẽ cô về phòng của cô à?

- Vậy em về phòng mình.

Lời vừa nói xong, chưa kịp hành động đã bị anh giữ chặt, ôm cô vào lòng mình.

- Không cần. Em ngủ với anh.

Hơ? Ngủ với anh? Cô không nghe lầm chứ? Sao…sao…?

- Nhưng chúng ta không…

Không thể tiến triển nhanh thế được!

- Không làm sao? Tiểu Tuyết,…em đang ngại?

Thừa nhận ư? Không…còn lâu cô mới dám thừa nhận.

- Không! Ngại gì chứ, em không ngại! – Lại cái tính bốc đồng, hiếu thắng nên cô mới cao giọng đến thế.

- Vậy thì được. Ngủ thôi.

Anh không thèm để ý cô mà đem cô ở trong lòng mình, để đầu cô áp vào ngực anh.

Dù là hơi ngượng, cô vẫn thấy ấm áp và hạnh phúc làm sao? Trong lòng vẫn

thấy vui sướng lạ kì. Cô có thể nghe được tiếng tim đập của anh…rất rõ

ràng…Nhưng liệu chỉ là ngủ không? Sẽ không có chuyện gì xảy ra đấy chứ?

Thấy cô vẫn không chịu ngủ mà mắt cứ mở to như đang lo lắng điều gì đó. Anh nhếch môi nói:

- Yên tâm. Anh sẽ không làm gì em.

Anh dĩ nhiên là biết c