
i mới thấy hôm nay mồm miệng mình bị làm sao thế này, toàn nói những chuyện không đâu.
“Tiểu Tuyết, xin lỗi, tớ không cố ý nhắc lại đâu.”
“Không sao, dù gì cũng là quá khứ. Thôi tớ phải chơi game tiếp đây. Bye bye nhá.”
Chưa kịp để Đinh Nhi nói gì, Diệp Tuyết đã tắt máy.
Phải! Cô đã từng yêu. Yêu một người không nên yêu.
Thời đại học, cô cũng
giống như những sinh viên khác cũng có những tình cảm của riêng mình. Cô gặp và quen Tạ Nhất Viễn khi cô đang học năm 2 và yêu nhau khoảng 1 năm thì chia tay.
Tạ Nhất Viễn là người
đàn ông rất dịu dàng, dễ gần, luôn quan tâm đến mọi người xung quanh.
Khi yêu nhau, Diệp Tuyết được hắn yêu thương chiều chuộng. Nhưng nhiều
khi, cô cảm thấy anh đã quan tâm quá mức đến cô, xâm phạm đến cuộc sống
riêng tư của cô một cách quá đáng. Cô vẫn cố gắng thuyết phục bản thân
là do anh rất yêu cô.
Hành động thân mật nhất giữa cô và hắn cũng chỉ là hôn nhau đôi lần. Rồi đến một ngày, hắn
thẳng thắn nói lời chia tay với vẻ lạnh lùng đến tàn nhẫn, cái vẻ mặt mà cô chưa từng thấy bao giờ.
Hắn nói không thể tiếp
tục yêu một cô gái như cô, cô không dịu dàng, nhẹ nhàng, không biết tí
gì về nội trợ ( trước đây cô cũng có vài lần nấu ăn cho hắn ), không
ngoan ngoãn như những cô gái khác. Lúc đó cô rất tức giận. Cô gái như cô thì sao. Ai nói con gái nhất thiết phải dịu dàng, ai nói con gái phải
giỏi nội trợ. Còn phải ngoan ngoãn nữa ư? Không lẽ hắn muốn cô lúc nào
cũng phải phục tùng, phải nghe lời hắn giống như hắn ép cô phải đi xem
mấy vở kịch nhàm chán hay mấy buổi múa ba lê ở trường. Hắn nói con gái
thì hay thích những thứ này.
Tại sao hắn cứ luôn
muốn cô phải giống như người yêu bạn hắn? Chẳng phải khi yêu nhau chỉ
cần có tình cảm và hiểu nhau, hết lòng vì nhau là được sao? Hà cớ gì
phải bắt cô làm những gì mà cô không thích chứ? Yêu là ép buộc vậy ư?
Thời điểm hắn nói lời
chia tay, cô đã không khóc, chỉ buồn cho bản thân. Hắn viện hết lý do
này tới lý do khác để chia tay cô. Cô đã im lặng, nếu như là bình thường thì cô đã lên tiếng nói rồi, chưa bao giờ cô lại có sự kiên nhẫn đến
thế. Thấy cô không nói gì, hắn cứ lấn tới, nói từ đông sang tây, từ A
tới Z. Cô đều hiểu.
Mấy ngày trước đó Vũ Vũ nói là đã thấy hắn cặp kè thân mật với một cô gái nào đó nhưng cô vẫn
để yên. Không phải cô không tin Vũ Vũ mà là rất tin Vũ Vũ nhưng lúc đó
cô lại rất yêu hắn. Cô muốn hắn tự giải thích với cô. Có lẽ đây là lần
đầu tiên cô chịu đựng một việc gì đó đến khó chịu như vậy.
Kết cục, hắn lại muốn
chia tay. Đúng là buồn cười mà. Ngay sau đó, khi hắn đã nói xong, cô chỉ ngẩng đầu lên, chỉ nói đúng một câu với vẻ bình tĩnh cực kì: “Được,
chia tay.” Rồi cô quay lưng đi, vài giây sau mới nói thêm một câu mà
không thèm nhìn hắn: “Anh và cô ấy rất hợp.”
Về đến phòng trọ của Vũ Vũ thì cô lại khóc ầm lên. Quả thật cô không bao giờ lại nghĩ tình yêu
trong 1 năm này lại tan theo gió, như bốc hơi không còn gì nữa. Vũ Vũ
thấy cô khóc cũng không biết nói gì với cô, cứ để mặc cô. Đến ngày hôm
sau, cô lại cười đùa như chuyện hôm qua không xảy ra, quyết tâm quên hết tất cả.
Giờ nghĩ lại, Diệp
Tuyết vẫn thấy hơi buồn. Cô biết mình buồn không phải do cô và Tạ Nhất
Viễn chia tay mà buồn vì mình đã nhìn nhầm người. Nhất định sau này phải cẩn thận hơn.
Đang nghĩ về chuyện đó, chẳng hiểu sao trong đầu cô lại thoáng hiện lên khuôn mặt của devil, cứ hiện rồi lại ẩn.
Cô đúng là điên thật
rồi. Có mỗi việc bị bà Trang tra hỏi mà giờ đây đã lú lẫn, đầu óc loạn
hết cả lên. Tốt nhất là đi ngủ. Đi ngủ thôi, kẻo lại suy nghĩ lung tung.
Diệp Tuyết là như vậy. Cứ mỗi lần suy nghĩ loạn xạ thì lại đắp chăn che qua đầu, nhắm mắt ngủ để mọi chuyện bay hết vào giấc mơ.
Mấy ngày sau đó, ông bà Trang phải về Mĩ để xử lý công việc nên đã lên máy
bay rời Đài Loan. Trước khi đi bà Trang còn dặn dò Diệp Tuyết phải để ý
đến Devil, chăm sóc anh và nhất là đề phòng các fan hâm mộ nữ của anh.
Tại sao bác Trang lại có nhưng suy nghĩ kì cục thế chứ. Diệp Tuyết khóc
không ra nước mắt.
Buổi tối hôm nay, Hạ Vũ (Vũ Vũ) và
Đinh Nhi đến biệt thự của Super Boys để thăm Diệp Tuyết. Chuyện Diệp
Tuyết chuyển đến đây thì cả hai đều biết, còn chuyện bí mật của của
Super Boys chỉ có Hạ Vũ biết. Không phải cô thiên vị, mà là vì mồm miệng của Đinh Nhi rất khó tin tưởng. Lúc cô nói mình chuyển chỗ ở thì Đinh
Nhi đã hét ầm lên, cô và Hạ Vũ phải dặn đi dặn lại cô nàng không được
tiết lộ chuyện này ra ngoài. Và cô nàng cũng hứa rồi thề thốt có chết
cũng không nói cho ai nghe. Điều này thì cũng chưa chắc, có trời mới
biết được.
Vừa vào đến phòng của Diệp Tuyết, Đinh Nhi đã kêu lên:
- Woa, Diệp Tuyết à, cậu có phúc thật đấy. Ngôi biệt thự này quá hoành tráng. Tớ mong được như cậu quá.
Nếu được tớ cũng muốn nhường cái diễm phúc này cho cậu á. Diệp Tuyết nghĩ thầm.
- Tớ từng nhìn thấy biệt thự này trên ti vi nhưng không ngờ nó lại đẹp hơn nữa. – Đinh Nhi vẫn không ngớt ca ngợi.
- Tớ nhớ không nhầm nhà cậu cũng có thua gì đâu, cũng có biệt thự mà. – Hạ Vũ lên tiếng.
- Làm sao có thể sao sánh được? Biệt thự n