
nghề làm mộc, nhưng hắn quá khù khờ, nàng , nàng…” Chử Vân Sơn có chút nóng nảy, nàng, nàng, cả ngửa ngày cũng
không nói ra được hết câu.
Sơn Tảo nghe đến hồ đồ, chuyện này liên quan gì đến Mộc Đầu? Nàng cơ bản
không biết ai là Mộc Đầu, chỉ là hôm nay ngồi chung bàn tiệc, sau đó đều là bọn Nghiêm Tam nói chuyện, ngay cả hình dạng Mộc
Đầu như thế nào nàng còn không thấy rõ đâu.
Chử Vân Sơn nhìn dáng vẻ còn chưa hiểu của nàng, nhất thời có chút thất
vọng, “Có phải nàng không muốn thì coi như thôi.” Nói xong, Chử Vân Sơn
xoay người lấy gùi cõng lên lưng cùng mũi tên đi ra cửa.
Hắn đột nhiên phải đi ra ngoài, Sơn Tảo cũng gấp, nàng chưa nói không muốn
mà, “Lúc này rồi huynh còn đi đâu chứ?” Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, lúc này hắn còn muốn đi đâu chứ.
Chử Vân Sơn đầu cũng không quay lại, kêu Đại Mao ra cửa, nhàn nhạt nói hai chữ, “Vào núi.”
Hắn mang theo Đại Mao đi, để lại Sơn Tảo xấu hổ dậm chân ở trong sân, cái
tên Chử Vân Sơn này, đây là cầu hôn à, hắn nói thêm vài câu có ích chẳng lẽ sẽ chết sao?
Trong lòng Chử Vân Sơn cũng phiền loạn vô cùng, trong 25 năm cuộc sống của
hắn, nữ nhân đối với hắn mà nói, đã sớm là quá khứ xa xôi rồi, hắn cũng
không biết nên nói cùng Sơn Tảo loại chuyện này như thế nào, có chút
phiền não đi lại trong núi, Chử Vân Sơn lại cảm thấy mình có chút uất
ức.
Không phải là cưới nàng làm thê tử sao! Thân thể nàng cũng bị mình nhìn rồi,
còn sờ qua đấy, dù sao cả đời này nàng đừng muốn nghĩ gả cho người khác, còn có cái tên Mộc Đầu kia nữa, dáng vẻ khờ khạo, sao có thể cùng hắn
so sánh? Một người đàn ông, nghĩ như thế nào liền trực tiếp thực hiện,
hắn không tin, Chử Vân Sơn hắn lại kém một cái cọc gỗ ngu ngốc.
Nghĩ như vậy, trong lòng Chử Vân Sơn cũng khá lên không ít, huýt sáo gọi Đại Mao trở lại, quay về nhà.
Trời đã tối một chút, trong nhà không đốt đèn, Chử Vân Sơn vào viện, xoay
người khóa cổng cẩn thận. Sơn Tảo một mực chờ hắn, nhìn thấy hắn và Đại
Mao quay về mới đi vào nhà ngủ.
Chử Vân Sơn nhìn thấy bóng lưng biến mất của Sơn Tảo ngay cửa, tâm tình lại tốt hơn một chút, hắn tùy tiện vọt vào, sau khi vào nhà thấy trên
giường Sơn Tảo đang đưa lưng về phía hắn, không khỏi mỉm cười.
Hắn không trải thảm cỏ nữa mà trực tiếp ngồi lên băng ghế, hắng giọng một
cái, “Sơn Tảo, nàng đứng lên đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Sơn Tảo khẽ giật giật, Chử Vân Sơn kiên nhẫn chờ, chỉ chốc lát sau, một cái đầu nho nhỏ dò xét chui ra ngoài, từ từ ngồi dậy, nửa ngồi nửa dựa trên giường, Sơn Tảo nhẹ giọng hỏi, “Chuyện gì?”
Trời tối, hai người đều không thấy rõ vẻ mặt của đối phương, Chử Vân Sơn
trầm mặc một hồi mới nói, “Ngày đó vì xem xét vết thương của nàng, cho
nên ta… thật ra là ta lừa nàng, làm nam nhân phải có trách nhiệm, ta nếu đã đối như vậy với nàng, nên phụ trách, chỉ cần nàng đồng ý, ta sẽ cưới nàng!”
Chử Vân Sơn đem mọi chuyện khi Sơn Tảo hôn mê, làm sao để cứu nàng đều nói
hết một lần, Sơn Tảo nghe đến trợn mắt há mồm, theo bản năng níu chặt
quần áo của mình, “Trước kia sao huynh không nói?”
Chử Vân Sơn lúng túng một chút, nhưng rất nhanh bỏ qua, “Khi đó nàng phản ứng quá lớn, ta sợ nàng nghĩ không thông…”
Sơn Tảo trầm mặc, đây coi như là… Chử Vân Sơn chính thức cầu hôn sao?\
Chử Vân Sơn đợi lâu vẫn không thấy Sơn Tảo trả lời, cho là Sơn Tảo xấu hổ,
hắn hiểu hiểu gật đầu, “Nàng đã không có dị nghị gì vậy chúng ta coi như là phu thê rồi.”
“Đợi đã nào…!”
Sơn Tảo cuống quýt hô một tiếng, thanh âm Chử Vân Sơn lại trầm xuống, “Thế nào?”
Cắn môi, trong lòng Sơn Tảo đấu tranh nửa ngày mới nói, “Cứ như vậy… thành thân?”
“Đúng nha.” Chử Vân Sơn nói chuyện đương nhiên, lại nghĩ tới hôn lễ của Đại
Xuyên hôm nay, Chử Vân Sơn từ từ nói, “Nàng yên tâm, ta sẽ đối với nàng
thật tốt.”
Không có thiếp canh, không có bà mai, không có hôn lễ, không có giá y… Không
có gì cả, liên tưởng đến hôn lễ náo nhiệt hôm nay, trong lòng Sơn Tảo
không khỏi có chút mất mác.
“Không có việc gì nữa chứ?” Chử Vân Sơn hỏi Sơn Tảo.
Sơn Tảo lắc đầu một cái, gả thôi, Chử Vân Sơn là một nam nhân tốt, hắn cũng sẽ không để cho mình chịu khổ.
Xác định Sơn Tảo không có việc gì nữa, lúc này Chử Vân Sơn mới đứng lên cởi áo khoác, Sơn Tảo trong lòng hoảng hốt, mặc dù nàng rất nguyện ý gả cho hắn nhưng mà cũng không cần động phòng nhanh như vậy đâu!
Theo bản năng nàng trốn vào trong, Chử Vân Sơn thật sự cởi áo khoác rồi tới
trên giường, Sơn Tảo lặng câm làm thinh hỏi, “Huynh, huynh, huynh muốn
làm gì?”
Chử Vân Sơn nghi ngờ hỏi, “Ngủ đó!”
Sơn Tảo chỉ vào nệm cỏ, âm thanh run run hỏi, “Nhưng mà huynh không có trải nệm cỏ mà!”
Chử Vân Sơn đã cởi giầy, gấp áo quần lại làm gối đầu, nằm xuống, “ngày ngày ngủ dưới đất, ta khó chịu sắp chết rồi, hiện tại nàng là nương tử rồi,
không cần phải kiêng dè nữa, ta cuối cùng có thể ngủ thật thoải mái
rồi!”
Sơn Tảo cứng nhắc nhìn Chử Vân Sơn đoạt nửa chăn đắp trên người, cho đến
khi Chử Vân Sơn hô hấp đều đặn mới cách Chử Vân Sơn một khoảng vừa đủ xa rồi nằm xuống, mọi chuyện xảy ra hôm nay thật sự quá nhanh mà!
Nàng như vậy đã thành nư