
đầu này có xứng đôi không…”
Nghiêm Tam miệng rộng tiếp tục oa oa nói, nước miếng bay tứ tung.
Sơn Tảo thật nhanh ngẩng đầu nhìn Chử Vân Sơn một cái, mặt Chử Vân Sơn bình tĩnh, không nhìn ra đang có biểu tình gì.
“Không, ta đã ăn xong.” Chử Vân Sơn lắc đầu một cái, cắt đứt lời của Nghiêm Tam.
Mộc Đầu ngẩng đầu lên, hàm hằm cười với Chử Vân Sơn một tiếng, “Thợ săn đại ca, sao huynh lại ăn mau như vậy?”
Thân hình Chử Vân Sơn cao lớn, lúc này hắn đứng, Mộc Đầu ngồi, hắn từ trên
cao liếc nhìn xuống Mộc Đầu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, không trả lời.
Nghiêm Tam xem như là chủ bàn, vội vàng đứng dậy chào hỏi, “Vậy ngươi muốn đi
à?” Nói xong hắn liếc nhìn xung quanh, thợ săn luôn độc lai độc vãng,
trên bàn này ai có thể khiến cho thợ săn đặc biệt tới đây để chào hỏi
nhỉ?
Nương tử Nghiêm Tam nhìn sau lưng Chử Vân Sơn một chút, cười hỏi, “Thợ săn, nương tử nhà ngươi đâu? Sao lại không có theo cùng?”
Chử Vân Sơn không có trực tiếp trả lời nàng, mà cúi đầu hỏi Sơn Tảo, “Ăn xong rồi?”
Sơn Tảo vội vàng gật đầu, Chử Vân Sơn lúc này mới nói, “Ăn xong thì hãy về nhà thôi.”
Nói xong, cũng không để ý tới mọi người đang cứng lưỡi nhìn hắn, chỉ nói
một câu, “Mọi người từ từ ăn, chúng ta về nhà trước.” Dứt lời, dắt hai
tay Sơn Tảo, đến cám ơn phu thê Thành thúc, bước ra khỏi viện về nhà.
Chờ bọn hắn đi, mọi người trên bàn ngoại trừ Mộc Đầu đang vùi đầu ăn cơm
thì đều lúng túng, thì ra cô nương bọn họ chuẩn bị tác hợp chính là
nương tử của thợ săn đó!
Sơn Tảo nhìn tay Chử Vân Sơn đang nắm bàn tay mình, tim bang bang nhảy
loạn, nhiệt độ từ tay của Chử Vân Sơn liên tục truyền đến bàn tay nàng,
khiến cho cả người nàng cũng nóng lên.
Hai người cứ như vậy nắm tay đi ra khỏi thôn, Sơn Tảo vẫn còn đang suy nghĩ miên man ở đâu đâu, Chử Vân Sơn lúc này mới buông lỏng tay của hắn, tay Sơn Tảo nhất thời rũ xuống. Sơn Tảo len lén cầm thật chặt bàn tay được
Chử Vân Sơn nắm qua kia, trong lòng lại giống như con thỏ nhỏ đang chạy
loạn.
Chử Vân Sơn sải bước đi ở phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng phiền muộn,
hắn chỉ mới không có trước mặt nàng một lát đã có người chuẩn bị tác hợp hôn sự cho nàng rồi hả? Chẳng lẽ hắn thể hiện chưa đủ rõ ràng? Mọi
người trong thôn cũng không phải không biết quan hệ của hắn và Sơn Tảo,
vậy thì muốn tác hợp cái gì cho nàng chứ?
Sơn Tảo đi theo một lát mới phát hiện có cái không đúng, Chử Vân Sơn đi quá nhanh! Nàng đã không thể theo nổi rồi! Bước chân Sơn Tảo tăng nhanh,
đến cuối cũng cũng sắp thành chạy theo rồi, cứ như vậy một đoạn đường,
tiếng thở dốc của Sơn Tảo cũng càng ngày càng lớn, lúc này Chử Vân Sơn
mới cảm thấy Sơn Tảo ở phía sau đang cố hết sức, bước chân hắn khẽ thả
chậm lại, nhưng vẫn như cũ sải bước nhanh hơn bình thường.
Sơn Tảo len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, giống như có chút u ám, cả
người tỏa ra làn khí tức giận mãnh liệt, Sơn Tảo liền nghĩ đến cảnh trên bàn tiệc lúc nãy, Chử Vân Sơn không phải vì chuyện này mà tức giận chứ…
Nàng cũng không dám kêu Chử Vân Sơn, chỉ có thể cố gắng đi theo bước chân của hắn.
Gần tới nhà, từ xa Đại Mao đã uông uông kêu to, Chử Vân Sơn không giống như ngày thường kêu Đại Mao, mà dùng sức đẩy cổng vào nhà.
Sơn Tảo đi từ từ vào nhà, Chử Vân Sơn bởi vì chuyện như vậy mà tức giận,
trong lòng nàng cũng loạn tao tao lên không biết giải thích như thế nào
mới phải. Nàng đi tới cửa viện, Đại Mao lập tức nhào đến bên chân nàng
làm nũng, Sơn Tảo sờ sờ đầu Đại Mao, khi ngẩng đầu lên, Chử Vân Sơn đang đứng ở cửa phòng nhìn nàng chằm chằm.
“Ta cưới nàng làm thê tử đi!”
Sơn Tảo ngây ngẩn cả người, có chút mê man nhìn Chử Vân Sơn. Đây là đnag
diễn tuồng gì chứ? Sao lại đột nhiên muốn kết hôn với nàng? Trong lòng
nàng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng, Chử Vân Sơn cuối cùng mở miệng.
Chử Vân Sơn đợi nửa ngày không nghe Sơn Tảo đáp lại, chẳng lẽ nào nàng
không muốn gả? hay nàng thật tin lời của đám người kia, coi trọng tên
khờ Mộc Đầu ? Sắc mặt hắn có chút kỳ quái, giống vừa thẹn thùng vừa tức
giận, lại giống như để ý, đột nhiên có chút phiền não, giọng điệu cũng
biến thành có chút không tốt, “Nàng có lấy chồng hay không?”
Sơn Tảo bị sặc, người cũng không kịp phản ứng, cái gì đây! Nào có người nào lại cầu hôn như vậy, nàng không trông cậy có hôn lễ, cũng không rông
cậy vào Chử Vân Sơn có thể tam môi lục sính cưới nàng, nhưng nàng cũng
phải là cô nương tùy tiện, một câu có lấy chồng hay không thì nàng phải
gật đầu sao? Lúc nàng còn ở nhà cũng không thiếu người đến cầu hôn đâu,
trong lòng Sơn Tảo đối với chuyện này không có chút xấu hổ, nàng tức
giận xoay mặt, cũng không lên tiếng.
Chử Vân Sơn không nghĩ tới Sơn Tảo sẽ phản ứng như vậy, hắn cũng mở miệng
cầu hôn rồi, nàng xoay mặt không trả lời là có ý gì đây! Chẳng lẽ nàng
thích Mộc Đầu? Hay ngại hắn già rồi sao? Tuy nói Mộc Đầu nhỏ hơn hắn một chút, người cũng đoàng hoàng thật thà, tay nghề làm gỗ cũng không tệ,
nhưng những thứ này sao có thể so với hắn được chứ? Chỉ cần nhìn nương
và đại tẩu lợi hại của hắn, liền đều biết khó thể an lòng.
“Mộc Đầu kia tuy nói có chút tay