
hìn tôi, nói: “Này,
Chu Đạm Đạm! Cậu có biết mình giỏi nhất là gì không?”
Tôi quá hiểu câu châm ngôn: ‘Miệng chó
làm sao mọc được ngà voi’, cố tình làm ra vẻ yếu đuối: “Người ta giỏi nhất
chính là việc học chứ gì nữa.”
“Xì…” Hắn xì một hơi rõ dài, nói: “Cậu hả?
Giỏi nhất chính là làm ra vẻ đáng thương.”
“Người ta không thèm nói chuyện dư thừa
với cậu nữa, người ta phải đi học rồi.” Tôi làm ra vẻ tội nghiệp, vẫy tay với hắn,
rồi từ từ đi đến trạm xe.
Sau lưng còn mơ hồ nghe được tiếng lầm bầm
giận dữ của gã Tóc đỏ: “Nhìn cái tướng đáng ghét như thế, mà mẹ tôi nói phải lấy
nó làm tấm gương noi theo? Hừ! Còn cho rằng nó là mẫu nàng dâu lý tưởng nữa.”
Nếu đó là sự thật… Obama cũng có thể hát
Opera! [1'>
[1'> Obama: Tổng thống
Mỹ. Opera: Loại nhạc chính kịch, thường đuợc ví là dòng nhạc sang trọng và được
giới chuyên môn đánh giá rất cao. (nhưng khó nghe thấy mồ tổ)
Tôi rất muốn có ý kiến với nội quy: Tám
giờ học thì bảy giờ ba mươi phải có mặt tại trường. Ý kiến của tôi là: Không cần
quan tâm đến cái quy định khác người đó. Nếu tám giờ vào lớp, thì tám giờ tôi sẽ
có mặt.
Nhắc đến trường học, tôi không ngại xấu
hổ mà khoe khoang một chút: Nhất Trung là một trường trung học danh tiếng nhất ở
thành phố A này. Nơi đây đã đào tạo ra những nhân tài lẫy lừng như: Các nhà
lãnh đạo quốc gia, các nhà khoa học, các nhà văn, nhà thơ…
Dĩ nhiên, một trường học nổi danh như thế
cũng thu hút rất nhiều thành phần con ông cháu cha, dùng tiền để mua lấy bằng cấp
cho mình. Vì vậy, Nhất Trung cũng đồng thời đào tạo một đám những thành phần cặn
bã.
Bạn thân của tôi – Lăng Linh thường cảm
thấy khó hiểu. Bởi vì, trong nhân loại còn có một loại người không thể phân biệt
được họ là nhân tài hay là kẻ vứt đi. Kẻ đó chính là tôi!
Tôi không mang theo dù, bước chầm chậm
trong mưa phùn, thật nên thơ vô cùng.
Không phải vì tôi ngại đón xe buýt mà lội
bộ đến trường. Tôi làm vậy vì mình là một cô gái ngoan hiền có tâm hồn thi sĩ.
Nhưng làm nhà văn thường không có kết quả
tốt. Mưa càng ngày càng nặng hạt, tôi chỉ còn cách nép vào mái hiên chờ mưa tạnh.
Trong lúc tôi đứng yên lặng thưởng thức mưa rơi, thì một chiếc xe nhẹ nhàng lướt
qua, bỏ lại phía sau một làn gió mát và… một vũng bùn màu vàng văng tung tóe
lên chiếc quần Jean yêu quý của tôi.
Tôi giống như một con trâu rừng đang
phun ra lửa, giận dữ nhìn chăm chú biển số của chiếc xe màu đen kia, ghi nhớ kĩ
trong lòng.
Đối với chuyện vừa xảy ra, tôi chỉ có thể
ngửa mặt lên trời hét to:
“Trời không giúp con thì thôi, nỡ lòng
nào làm con mệt tâm trí, còn đừ luôn cả người nữa… a…”
* * *
Cuối cùng lúc tám giờ mười bảy phút, tôi
cũng có thể lê bước chân tàn tạ tới ngôi trường thần thánh. Vào lúc này, toàn
trường đều im lặng, chỉ còn một mình tôi… kéo từng bước chân rã rời đến lớp
sáu, khối cấp ba.
Đi đã lâu cũng thấm mệt, tôi lấy tay lau
những giọt nước dính trên tóc, mất kiên nhẫn đẩy cửa lớp học ra đi về chỗ ngồi
của mình. Trong lớp yên lặng một cách kì lạ.
Trong lúc tôi đang, thì sau lưng bất ngờ
có một giọng nam vang lên: “Em là Chu Đạm Đạm phải không?”
Tôi quay lại, thì thấy một chàng trai trẻ
mím môi, không biết đang vui hay đang giận. Trên tấm bảng đen sau lưng anh có
viết hai chữ rất đẹp và cứng cáp: Chu Dật.
Lăng Linh liên tục nháy nháy mắt ra hiệu,
nhưng tôi không hiểu ý. Vì vậy tôi lạnh lùng hỏi:
“Anh là ai vậy?”
Chàng trai đứng trước bảng đen nhìn xuống,
một đôi mắt phượng mỏng manh, giọng nói đầy thu hút: “Tôi là giáo viên Ngữ Văn
mới, kiêm chủ nhiệm lớp của em.”
Anh ta dừng lại một chút, khóe miệng hơi
nhếch lên: “Chu Đạm Đạm, em đến muộn gần nửa tiết, để tránh ảnh hưởng đến các bạn
khác, mời em ra đứng ngoài hành lang.”
Bắt đứng ngoài hành lang? Tôi trợn mắt
không thể tin nổi, cảm giác vừa mất mặt vừa giận dữ không biết từ đâu ùa về.
Cái này có được xem như là đòn ra oai đánh phủ đầu của lão thầy giáo chủ nhiệm
mới không?
“Thầy ơi! Thầy không biết loại hình phạt
này chỉ thích hợp với những học sinh tiểu học thôi sao?” Tôi lên tiếng phản đối.
Cái tên gọi là chủ nhiệm lớp không hề có
phản ứng gì, nói: “Tôi không biết, mời em lập tức đi ra ngoài, để tôi còn phải
tiếp tục dạy.”
Tôi trợn mắt há mồm… Trời ơi! không thể
tin được, tôi bị anh ta đuổi cổ ra khỏi lớp!
Đản Đản vô sỉ
Tôi nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa mới tới giờ tan học. Tôi chậm rãi trở lại hành lang ngoài lớp học.
Điều làm cho tôi cảm thấy quê nhất chính là tên đàn ông đáng ghét kia đang đứng ở cửa, mặt không chút thay đổi nhìn tôi đi qua. Tôi có cảm giác chân mình giống như tàn phế.
Đáng lẽ ra anh ta đang dạy học mới đúng, không phải ở đây ôm cây đợi thỏ. Mà con thỏ là tôi chỉ yên lặng đi lướt qua, không nói gì.
“Thầy tên là Chu Dật, em có thể gọi thầy là thầy Chu cũng được.”
Hứ! Tại sao lại nổi điên tự giới thiệu về mình thế kia? Tôi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh ta. Thấy anh ta đang nở nụ cười như ma quỷ, thật gian trá.
“Không phải tôi bảo em đứng ở hành lang à? Vừa rồi em bỏ đi đâu?”
Tôi giả vờ tỏ ra trong sáng ngây thơ, kiên cường