Disneyland 1972 Love the old s
Thất Niên

Thất Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322605

Bình chọn: 8.5.00/10/260 lượt.

ua nhìn Hứa Mục một cái,

sắc mặt không thay đổi nói: “Không có gì”. Vậy mà cô không phát hiện ra, trang cô đang giở ra đọc là “Cơ quan sinh dục nam”.

Hứa Mục cũng không đổi sắc mặt gật gật đầu nói: “Ồ”, nhưng khóe mắt lại lộ rõ ý cười trêu chọc.

Lâm Tử Mạch cảm thấy cực kỳ xấu hổ, không thể chờ anh đặt câu hỏi mà đã đi

thẳng vào vấn đề nói: “Xin hỏi anh có chuyện gì không?”

Hứa Mục

thấy cô đặt câu hỏi, liền nở một nụ cười vô cùng khoáng đạt, miễn cưỡng

dựa vào ghế, gác một chân lên, từ từ nói: “Chuyện gì à? Có đó. Em tên là gì?”

Bàn tay cầm tờ tạp chí của Lâm Tử Mạch thoáng run rẩy, nếu

lúc này mà nói cho Hứa Mục biết tên mình, vậy đến năm 2003, khi anh gặp

Lâm Tử Mạch 18 tuổi, nghe cô nói tên mình, thì tất cả sẽ biến thành cái

gì đây? Tốt nhất vẫn là làm cho Hứa Mục hoàn toàn quên đi chuyện đã gặp

mình lúc này, Lâm Tử Mạch do dự một chút, nghiêm túc nói với Hứa Mục:

“Xin lỗi, em không thể nói cho anh được.”

Hứa Mục lại chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng “Ồ” lên một tiếng, anh hơi nghiêng

người, tay phải khoác lên đầu gối chân trái, nghiêng đầu, nhìn sang Lâm

Tử Mạch, hứng thú hỏi: “Tại sao vậy?”

Lâm Tử Mạch không nghĩ ngợi gì vội nói: “Không muốn nói là không muốn nói thôi, làm gì mà có nhiều tại sao vậy chứ?”

Hứa Mục càng thêm hứng thú, anh dịch người ngồi sát hơn về phía Lâm Tử

Mạch, ánh mắt sáng rực lộ rõ vẻ vô tội nhìn Lâm Tử Mạch chằm chằm:

“Nhưng em biết tên anh, mà anh lại không biết tên em, như vậy chẳng phải là thực không công bằng sao?”

“Anh là bác sĩ, em biết tên anh cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

“Được rồi!” Hứa Mục cười tỏ vẻ như không có việc gì quan trọng, anh kề sát

vào bên tai Lâm Tử Mạch nói với vẻ đầy ám muội: “Lạt mềm buộc chặt cũng

phải có giới hạn đó”. Nói xong anh đột nhiên đứng dậy, giọng nói lại trở lại dịu dàng: “Là chính em không nói chứ không phải là anh không cho em cơ hội nhé! Tạm biệt!”

Anh nhẹ nhàng vẫy tay, rồi hướng về chỗ

cô thư ký kia nháy mắt mấy cái, Hứa Mục rời khỏi phòng tiếp khách của

phòng viện trưởng trước vẻ ngẩn tò te không hiểu gì của Lâm Tử Mạch.

Anh Hứa Mục ở năm 2000, lại là người như thế này, giống như một Playboy như thế này ư? Sau khi Hứa Mục đi rồi, không lâu sau mẹ Âu Dương cũng đi ra. Thấy sắc mặt

của bà rất nghiêm trọng, trong lòng Lâm Tử Mạch chợt căng thẳng, cô cẩn

thận cân nhắc thật lâu, cho đến khi vào trong thang máy, mới không kiềm

chế được nữa hỏi: “Bác gái, có phải bệnh tình của anh Âu Dương có vấn đề gì không ạ?”

Mẹ Âu Dương nghe vậy, nghiêng người cầm tay Lâm Tử

Mạch, nhẹ nhàng mỉm cười nói với cô: “A Tử không cần lo lắng nhiều như

vậy, bác và viện trưởng là chỗ quen biết, bác chỉ lo A Thành sợ bác lo

lắng thôi, nó thông đồng với bác sĩ giấu giếm bác, nên bác mới tìm viện

trưởng lén hỏi cho rõ ràng. Mắt của A Thành không phải là không có hy

vọng phục hồi, chỉ là nó nên giữ tâm tình thoải mái thì sẽ tốt hơn”.

Cuối cùng Lâm Tử Mạch cũng yên tâm, cô quay sang an ủi mẹ Âu Dương: “Vậy bác cũng đừng lo lắng nhiều ạ, mắt của anh Âu Dương nhất định sẽ được chữa

khỏi”.

Được Lâm Tử Mạch an ủi, mẹ Âu Dương chẳng bớt lo lắng đi phần nào mà trái lại trên gương mặt bà như có thêm một tầng ưu tư.

Bà do dự một chút, rồi nghiêm túc nhìn thẳng vào Lâm Tử Mạch, nói: “A Tử

à, bác cũng không muốn giấu diếm cháu chuyện này, thật ra A Thành có thể phục hồi hay không, chủ yếu phải dựa vào ý chí của nó. Bác sĩ nói với

nó rằng nhất định nó có thể phục hồi, là sợ nó mất đi hy vọng, nhưng

nhiều khi chính mình tin tưởng mình có thể phục hồi cũng không chắc chắn có thể phục hồi được”.

Từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ Âu

Dương nghiêm túc như vậy, bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Bác nói

tất cả với cháu, là hy vọng cháu có thể suy nghĩ kỹ càng hơn, cháu vẫn

còn việc học, nếu cháu muốn rời đi, bác cũng không ngăn cản cháu. Tuy

nhiên, cháu nhất định đừng để A Thành biết được mọi chuyện”.

Lâm

Tử Mạch có chút sửng sốt, hóa ra bệnh tình của Âu Dương Thành thật sự

rất nghiêm trọng! Nhưng cô không suy nghĩ nhiều, gần như trả lời lại

theo bản năng: “Bác ạ, cháu sẽ không rời đi đâu, cháu vì anh Âu Dương

nên mới ở lại, nếu anh ấy không khỏi được, cháu vẫn tình nguyện ở bên

anh ấy cả đời!”

Nói hết câu, cô mới ý thức được mình có chút kích động, chế ngự lại tình cảm một chút, cô bước lên trước, thân thiết nắm

lấy bàn tay có chút lành lạnh của mẹ Âu Dương. Tuy hai bàn tay của cô

không giúp hai bàn tay của mẹ Âu Dương ấm áp hơn được bao nhiêu, nhưng

chỉ một chút đó thôi, cũng biểu lộ rõ quyết tâm của cô. Cô kiên định nói với mẹ Âu Dương: “Bác, cháu tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh Âu Dương,

cháu nhất định có thể chăm sóc tốt cho anh ấy, cháu sẽ chăm sóc cho anh

ấy đến khi hồi phục!”

Mẹ Âu Dương rất đỗi vui mừng, lần đầu tiên

bà vuốt ve mái tóc của Lâm Tử Mạch với vẻ đầy yêu thương, rồi gật gật

đầu. Đã không cần phải nói gì thêm nữa, bà tin tấm lòng chân thật của

Lâm Tử Mạch.

Thang máy đã đến nơi, hai người đi về phía phòng của bác sĩ điều trị.

Trong hành lang có rất nhiều người đang ngồi trên ghế chờ,