
ng có bầu, vẫn là như vậy không an phận, này nha hoàn là nàng thật sự là khổ nha .
“Được thôi, trở về thì trở về .”
Lạc Băng Nhi không tình nguyện đứng dậy, trước khi rời đi còn không quên
công đạo Thu Vũ đừng quá về sớm, để cho Đông Phương Ngạo cùng Tào Tử Vận có nhiều thời gian ở chung một chỗ, Tiểu Thanh ở một bên nghe được chỉ
có thể lần nữa lắc đầu.
Nhìn thân hình cao to trước mắt kia, trừng mâu hiện lên một chút phức tạp,
trong đầu lần nữa hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Lạc Băng Nhi .
“Vì sao không đi ?”
Đông Phương Ngạo quay đầu lại, thế này mới phát giác khoảng cách giữa hai
người càng lúc càng xa, trên khuôn mặt lịch sự tao nhã của nàng sự giãy
dụa vừa lóe lên chợt biến mất, không thoát được con ngươi đen lợi hại
của hắn, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng nàng.
“Mới vừa rồi…… Chúng ta liền đi như vậy, đối với thiếu phu nhân ý tứ không được lắm .”
Tào Tử Vận cúi đầu tránh đi mâu quang quá mức sắc bén của hắn, có chút bối rối tìm lời nói cho qua chuyện.
“Có lẽ ta không nên cho ngươi thường xuyên ở một chỗ với đại tẩu.”
Hơi thở nóng rực đột nhiên phả ở bên tai nàng, nàng chấn kinh lui ra phía
sau từng bước, lại ngược lại rơi vào hai bàn tay sớm dang rộng ra đón,
thuận thế ngã vào trong lồng ngực hắn.
“Ngươi……” Tào Tử Vận hai gò má hồng lên, hai mắt mở to, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tiến lại gần nàng .
“Ngươi khóe môi còn có chút vụn bánh.”
Oanh! Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc đỏ lên, nàng mẫn cảm cảm giác được khóe môi nóng bỏng mang theo một chút ẩm ướt lướt qua.
Hắn…… Hắn hắn hắn thế nhưng……(NN:oa…oa hôn có thế thôi á >”< bất quá êm vẫn thích anh vì anh càng ngày càng tỏ rõ bản chất BT *hắc hắc*)
Giống như còn chưa đủ làm cho nàng ngượng ngùng, cách đó không xa truyền đến
tiếng kinh hô của nha hoàn, cùng tiếng bước chân hốt hoảng rời đi .
Xong rồi! Cái này thật đáng chết mà, thanh danh của nàng toàn bộ đã bị hủy ở trên tay hắn. (NN: *hí hí* tỷ lo gì, ca ca sẽ lấy thân đền mừ, Ngạo ca *xoa xoa đầu* Ngọc Nhi ngoan)
Trước kia hắn luôn có thái độ nghiêm túc, hành động luôn thủ lễ giưã hai
người, hành động vừa rồi của hắn không thể không nghi ngờ là quá mức ngả ngớn, đáy lòng chợ có một chút rung động, làm nàng nhất thời không biết nên đối mặt với hắn như thế nào , chỉ có thể lựa chọn đem mặt chôn ở
trong lòng hắn, không dám ngẩng lên.
Đông Phương Ngạo mỉm cười nhìn người trong lòng mình đang ngượng ngùng,
tuyệt không cảm thấy cử chỉ của chính mình quá mức lỗ mãng, ngón tay
thon dài vén vài sợi tóc vì nàng cúi đầu xuống mà xõa xuống ra sau tai
của nàng, làm cho hắn có thể thấy rõ kiều nhan ôn nhu lịch sự tao nhã
của nàng, nếu là nàng vào lúc này ngẩng đầu lên, tuyệt đối sẽ bị con
ngươi đen thâm trầm nhìn nàng đầy say đắm của hắn dọa.
“Ta đưa ngươi trở về phòng .”
Khuôn mặt tuấn tú hiện lên một chút ôn nhu, ôm người trong lòng, không thèm
để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nô bộc dọc theo đường đi, quay trở lại
khách viện.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn bầu trời âm u ngoài phòng, mưa phùn bay tán loạn, cùng với gió lạnh
thổi vào tận xương tủy, nàng đang đắm chìm ở trong suy nghĩ , hồn nhiên không cảm thấy lạnh, thẳng đến một đạo tiếng kinh hô vang lên –
“Tiểu thư! Ngươi như thế nào lại mở cửa sổ ra, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh!”
Thu Vũ luống cuống tay chân đem cửa sổ đóng lại, đem cả người Tào Tử Vận
lạnh như băng kéo đến giường ngồi, cũng nhanh chóng mang chén trà nóng
giao vào trong tay nàng .
Nhìn thấy tiểu thư đôi mi thanh tú chớp chớp, nhìn chén trà nóng đến ngẩn người, Thu Vũ lo lắng thở dài.
“Tiểu thư, em xem ra là thật nhiều ngày nay tiểu thư có thật nhiều tâm sự, có phải hay không có liên quan đến nhị thiếu gia ?”
Từ ngày ấy, sau khi Đông Phương Ngạo đưa nàng trở về, tiểu thư liền trở
nên rầu rĩ không vui, cả ngày khuôn mặt lúc nào cũng u sầu, phiền não
nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
“Thu Vũ, ngươi là người hiểu ta nhất, ngươi nên hiểu được ưu phiền lo lắng của ta .”
Nàng than thở nói nhẹ, không khỏi dưới đáy lòng oán thán thế sự khó liệu.
Hành động ngày ấy của Đông Phương Ngạo đối với nàng làm ra như vậy, cũng ở trước mặt mọi người ôm lấy nàng một đường đưa nàng trở về, nàng lúc
ấy liền hiểu được, Đông Phương Ngạo đã thích nàng. Nhưng, nàng có thể
sao?
Nàng có thể thích hắn được sao?
“Nhưng tiểu thư chẳng lẽ ngườii một chút cũng không thích nhị thiếu gia sao?
Không cần nói là em, liền ngay cả mọi người đều nhìn ra được là hắn
thích tiểu thư.”
Huống chi hiện tại bên trong phủ nơi nơi đều đồn truyền ồn ào huyên náo, nói
người Đông Phương Ngạo lựa chọn cuối cùng nhất định là tiểu thư.
“Chính bởi vì như thế, cho nên chúng ta không thể ở lại Đông Phương phủ.”
Lời nói của Thu Vũ làm nàng càng cảm thấy phiền lòng không thôi, cũng làm cho nàng hạ quyết định quyết tâm phải rời khỏi.
“Cái gì?! Tiểu thư, nhưng người không phải đã nói, muốn đường đường chính
chính rời đi Đông Phương phủ sao? Hiện tại ở lại Đông Phương phủ còn có
thể trả lại sự trong sạch cho người, chúng ta làm sao có thể rời đi!”
Đúng vậy, nhất là khi nàng phát hiện ra Đông Phương