
Lạc Dương thành.
Đối lập với sự náo nhiệt, rộn ràng ở trên đường cái, thì ở khu phố phía
Tây, trong một ngõ nhỏ lại yên lặng, mơ mồ truyền đến âm thanh nói
chuyện thật nhỏ:
“Tiểu thư, người còn chịu đựng được không?”
Một nữ tử bộ dạng thanh tú, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lo lắng,
mắt nhìn chằm chằm vào vị cô nương hai mắt nhắm nghiền đang dựa lưng vào tường.
“Thu Vũ, ngươi đừng quá lo lắng, để ta nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Tiếng nói thanh toát, nhẹ nhàng phát ra từ nữ tử vận một thân bạch y, bộ dáng của nàng ôn nhu, tinh tế cẩn thận, nhưng mặt nàng thì lại tái nhợt, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ngực, giữa trán còn không ngừng đổ mồ hôi lạnh,
dường như nàng đang cố kìm nén đau đớn.
“Ai, tiểu thư người đã biết rõ kết quả như thế này, vậy mà vẫn làm…”
Người được gọi là Thu Vũ là nha hoàn của nàng, nhịn không được thở dài, trên
mặt xuất hiện tia bất đắc dĩ. Biết rõ khuyên bảo cũng không có hiệu quả, nhưng vẫn nhịn không được nhắc đi nhắc lại.
Tào Tử Vận trên khuôn mặt tái nhợt nở ra một nụ cười khổ. Đúng vậy, luôn là như thế, cho nên nàng chỉ gieo gió gặt bão mà thôi.
“Các ngươi nhìn xem ta phát hiện ra gì này, ở đây sao lại xuất hiện hai vị cô nương xinh đẹp như thế này”
Xoay mình nhìn lại, một đạo âm thanh ngả ngớn vang lên. Ngõ hẹp không biết từ khi nào xuất hiện một gã công tử, phía sau hắn còn có hai gã tùy tùng. Hắn lộ vẻ mặt thèm nhỏ dãi, nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang dựa lưng vào tường.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
Thu Vũ dang hai tay che chắn trước người tiểu thư nhà mình, hai mắt cảnh
giác nhìn chăm chú hắn không có ý tốt gì đang dần dần bước tới gần.
“Đừng khẩn trương, ta xem ra vị cô nương này thân thể tựa hồ không được khỏe. Không bằng theo ta về nhà để tĩnh dưỡng cho thật tốt.”
Trương Hào không thèm để ý đến cử chỉ phòng bị của Thu Vũ, hai mắt dâm đãng
nhìn thẳng vào người phía sau nàng. Hắn khẽ vẩy tay một cái, hai gã tùy
tùng phía sau lập tức tiến lên kéo Thu Vũ ra.
“Cứu mạng a! Buông! Các ngươi muốn làm gì?”
Thu Vũ bị hai gã tùy tùng khỏe mạnh áp chế ở hai bên, chỉ có thể sốt ruột
la lên, nóng vội nhìn hắn không có hảo ý đang hướng tiểu thư nhà mình đi đến.
Ngay tại lúc hắn vươn hai tay tính đem mỹ nhân ôm vào trong lòng, thì trong
chớp mắt, mỹ nhân trước mắt hắn đột nhiên biến mất. Hắn ngạc nhiên, quay đầu lại thì nhìn thấy một nam nhân thân hình cao lớn, trong lòng còn
đang ôm mỹ nhân mà hắn thiếu chút nữa có được.
Nhìn bộ mặt của nam nhân này hắn không khỏi sợ hãi, nuốt vội một ngụm nước
miếng. Người nam nhân trước mắt này mày kiếm nhíu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn đầy vẻ tức giận, hắn không dám mở miệng nói nửa
câu nào, cực kỳ vội vàng đem theo thuộc hạ, giống như chó cúp đuôi chạy
trối chết, không dám quay đầu lại nhìn.
Đằng sau chỉ truyền đến tiếng quát mắng của Thu Vũ. Vừa được giải thoát nàng chỉ vô lực trợn mắt đứng nhìn chủ tử của mình không được khỏe đang cúi
gập người xuống chịu đựng đau đớn. Thật vất vả mới bình phục lại được
một chút, đôi mắt trong suốt ngước lên chạm phải một đôi con ngươi đen
nhánh, thâm trầm. Một chút kinh hoảng chợt xoẹt qua đầu nàng, dung nhan
tái nhợt bởi vì bối rối càng làm cho khuôn mặt nàng trắng bệch, thân thể mềm mại giãy giụa muốn thoát khỏi lòng hắn.
“Buông!”
Đông Phương Ngạo con ngươi đen nhìn chăm chú vào nữ tử mảnh khảnh trong lòng mình. Nhìn nàng thật ôn nhu, yếu đuối, phảng phất chỉ cần dùng một chút sức lực nhẹ sờ, cũng sẽ bị bóp nát .
Con ngươi đen nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng suy nghĩ sâu xa, một tia sáng xẹt qua đáy mắt hắn. E sợ nàng sẽ làm thương chính mình, hắn hai
tay buông lỏng, thân thể mềm mại ở trong lòng hắn nhanh chóng rời đi.
Một chút cảm giác buồn bã vô thức vây lấy hắn, mày kiếm khẽ nhíu lại, con
ngươi đen tinh nhuệ chợt lóe, chỉ thấy thân ảnh của hắn biến mất ở chỗ
ngã rẽ.
Con ngươi đen hiện lên một chút phức tạp, đáy mắt xuất hiện một tia ôn
nhu. Bỏ qua qua một chút xúc cảm lạ vừa xuất hiện ở trong lòng, hắn
ngẩng đầu đi ra phố lớn.
Ở giữa trưa, trên đường cái có một đám đông người đang tụ tập ở trước cửa một khách điếm (nhà trọ). Mọi người tranh nhau thảo luận về một vấn đề nào đó, có một vài tiếng than ngắn thở dài
“Làm sao có thể không cẩn thận để xảy ra hỏa hoạn thế kia?”
“Cũng may ngọn lửa đã được dập tắt, chỉ có nhà bếp bị thiêu cháy, nhưng ngọn
lửa cũng không lan rộng vào trong nhà nghỉ. Bằng không, nếu khách nhân
mà bị thương thì sẽ gặp phiền toái to.”
“Đúng thế a, đã tìm ra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn chưa?”
“Nghe nói là do một con mèo, không biết từ đâu chạy vào gây náo loạn bên
trong nhà bếp. Làm ở đó rối tinh, rối mù lên. Đầu bếp bởi vì truy đuổi
con mèo kia, không chú ý đến lò bếp, nên mới gây ra vụ hỏa hoạn này”
“Nghe nói đằng sau vụ hỏa hoạn này có một sự kiện rất tà môn”
“Sao? Là chuyện tà môn gì?”
Thanh âm tò mò mang theo ý cười từ phía sau phát ra, làm cho một đám người
đang khe khẽ nói chuyện đột nhiên sửng sốt, mọi người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân thân hình cao to vận một thân