
ã là câu trả lời.
Lâm Tấn Tu rất thỏa mãn phản ứng của tôi, anh ta nắm vai tôi, nhẹ nhàng hôn vành tai tôi, giọng nói thấp đến mức gần như thì thầm: Tôi nhất thời đi không được, có chút việc tìm đại diện tân sinh viên của bọn em, em giúp tôi tới văn phòng đoàn lấy máy ảnh.
Vậy là đại não của tôi hoàn toàn đứt dây, ngốc nghếch tự chui đầu vào lưới.
Sau hai năm không gặp anh ta, khi gặp lại, anh ta chỉ nói dăm ba câu tôi liền bị đả động rồi. Nhịn không được mà cười tự giễu: So với cấp ba, tôi vô dụng đến mức không còn gì.
Lúc rời khỏi vũ hội đi tới căn phòng anh ta chỉ định, tôi nghĩ: Dù cho anh ta xuất phát từ mục đích gì, tôi đều muốn thử cùng anh ta, coi như cho mối tình đầu một cái giao ước, chết thì cũng phải chết rõ ràng—nhưng lúc đó tôi không biết, đáp án luôn là sự vật quyến rũ người ta, chỉ có điều cái giá chưa chắc bạn đã trả được.
Đi tới văn phòng đoàn hội—cửa phòng khép hờ, đẩy cửa vào, như anh ta đã nói, trong ngăn kéo bên trái có máy ảnh, vừa lấy ra liền bị một đám học sinh ẩn nấp đã lâu bắt được, nói tôi là kẻ trộm.
Để làm sáng tỏ chính mình, vội vàng gọi điện cho Lâm Tấn Tu để anh ta chứng minh dụng ý đến của tôi, nhưng anh ta căn bản không nghe máy.
Dù là một đứa ngốc thì bây giờ cũng hiểu ra logic ở phía sau. Bây giờ nghĩ đến, các kiểu ngu ngốc trên thế giới này, không nghi ngờ gì tôi là loại ngu đần nhất. Uổng cho tôi tự xưng mình là thông minh, lại lần nữa bị Lâm Tấn Tu cho một vố. Tôi vẫn đánh giá thấp anh ta.
Bị cười nhạo, bỉ sỉ nhục, còn suýt chút nữa bị đám nam sinh đó lục soát người, cũng may tôi kịp thời túm được một cái gậy bóng chày ở góc tường, làm cho bọn chúng không dám tiến đến gần.
Lúc được Lâm Tấn Tu đưa ra khỏi căn phòng ngầm không có cửa sổ thì cũng đã là nửa đêm. Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh trăng trên đỉnh đầu đang chiếu sáng, giống như một khối băng rơi xuống khuôn mặt tôi, dần dần hòa tan trên má tôi, theo cổ tôi chảy xuống, cả người tôi vừa ướt vừa lạnh.
Tôi nói: Tôi hối hận rồi.
Tôi thực sự nhận thua rồi, tôi chơi không nổi, bây giờ mới biết, thủ đoạn hồi cấp ba của anh ta đều là một phần nhỏ bé.
Tôi nhớ lúc đó Lâm Tấn Tu không nói lời nào, xoay người đi.
Chuyện này tuy anh ta chạm vào cực hạn của tôi nhưng đây cũng là một bước ngoặt, cuối cùng tôi đã có được đáp án. Tôi cũng đủ thản nhiên, cũng có thể dần dần buông anh ta xuống, không lưu lại chút hình bóng nào trong lòng. Một giấc mộng thời thiếu nữ, sớm đã nên vỡ rồi, kết quá không chết mà kéo dài đủ ba năm mới vỡ nát—tôi tự an ủi: Giống như một bệnh nhân làm phẫu thuật, luôn phải từ từ thích ứng mới có thể khôi phục được trạng thái bình thường.
Có câu nói là bệnh đi thì nhẹ như tơ hào không phải sao ? ( có câu Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi thì nhẹ như tơ hào) “Ầy, hai người ở đây à? Để em tìm mãi.”
Kỷ Tiểu Nhụy đi giày cao gót vội vàng đi tới, gọi chúng tôi từ phía sau.
Cuộc nói chuyện kết thúc, Cố Trì Quân im lặng lắng nghe không hề nói gì. Trong lòng tôi vừa bình thản vừa chua xót—nói cho anh quá khứ khó xử của tôi, thực sự cần có một chút dũng khí và tinh thần thấy chết không sờn. Nhưng nói ra rồi, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm—giống như dị vật mắc trong lòng bao nhiêu năm bỗng nhiên biến mất vậy.
“Đạo diễn Lương đang tìm Tiểu Chân, Cố tiên sinh, em mượn Tiểu Chân một lát.”
Kỷ Tiểu Nhụy là người rất biết quan sắc sắc mặt, mắt thấy không khí giữa chúng tôi không tốt, lập tức cười nói chào hỏi với Cố Trì Quân, vội vàng kéo tôi vào trong phòng. Đám người quần áo đẹp đẽ trong phòng có dấu hiệu thả lỏng, thở ra một hơi dài, nghĩ, bữa tiệc áo nhiệt này cuối cùng sắp kết thúc rồi.
Mẹ đang trong phòng nghỉ đợi tôi, bác Lâm mới rời khỏi, đi ra bên ngoài xã giao. Sức khỏe của bà thực sự không tốt, chẳng qua là một buổi tối xã giao thôi mà khiến bà mệt mỏi vô cùng. Có một cô gái trẻ dáng dấp y tá đưa thuốc cho bà, nhìn thấy tôi đi vào liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Tôi đợi bà nuốt thuốc xong mới mở miệng: “Mẹ, hôm nay mẹ rất đẹp… Hình như con vẫn chưa một mình nói chúc mừng mẹ, cho dù như thế nào thì cũng đều chúc mừng mẹ, dù là chuyện thành công của bộ phim hay là chuyện mẹ sắp kết hôn.” Nhiều năm như vậy, bà luôn sống một mình, bây giờ hạ quyết tâm kết hôn cũng không dễ dàng gì.
Mẹ ngước mắt lên nhìn tôi, “Con không trách mẹ?”
“Gì ạ?”
“Nên sớm để con và Viễn Dương gặp nhau, lần nào con cũng từ chối,” Mẹ yên lặng một lát, sau khi ấn ấn huyệt thái dương mới tiếp tục nói, “Mẹ cũng lo con biết mẹ tái hôn sẽ không vui, do dự kéo dài đến tận bây giờ.”
Hóa ra bà tưởng rằng tôi sẽ phản đối bà tái hôn. Không biết hình tượng của tôi trong lòng mẹ như thế nào nữa, nghe ý của bà, dường như tôi là phụ nữ độc ác hẹp hòi giống như trong truyện cổ tích vậy, đâu đâu cũng làm khó người khác, nhìn thấy bố mẹ tìm mùa xuân thứ hai liền tức muốn chết, tìm cách chia rẽ--loại người nhìn không nổi người khác sống tốt sao?
Khóe miệng tôi nhếch lên, nửa đùa hỏi: “Nếu như con không vui, phản đối chuyện này, thế thì làm thế nào?”
Vẻ mặt của mẹ hơi thay đổi, sau khi trầm mặc một chút nói: “Vậy thì mẹ không kết hôn.”
Bây