
úc mừng lần này không giống như bình thường, khách mời đều là nhân vật lớn. Bỏ qua rất đáng tiếc.” Kỷ Tiểu Nhụy nói.
Tôi nhịn không được mà do dự, bạn thấy đấy chuyện này đối với tôi mà nói cũng chỉ là một bữa tối khó ăn, nhưng mà đối với Thẩm Khâm Ngôn mà nói lại là sự chuyển ngoặt vô cùng to lớn trong đời. Lời nói của An Lộ từng câu từng câu hồi tưởng trong đầu tôi.
“Ồ… Được ạ”
Kỷ Tiểu Nhụy ở đầu kia điện thoại không biết tại sao thở phào nhẹ nhõm, cười: “Đồng ý là tốt. Chị giúp em chuẩn bị lễ phục dự tiệc, nói cho chị số đo của bạn em.”
“Khoảng một mét tám tư tám lăm, hơi gầy, chân dài vô cùng…” Tôi tốn sức giải thích.
“Thế thì gần giống như Cố tiên sinh.”
“Gầy hơn anh ấy một chút.”
“Hì…” Kỷ Tiểu Nhụy vô cùng ngạc nhiên mà cười nhẹ một tiếng: “Tiểu Chân, chị tràn đầy mong chờ vào bạn của em.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi nghĩ lại bản thân một chút: Cũng không thể sắp tham gia tiệc chúc mừng của bộ phim mà vẫn chưa xem bộ phim này được. Tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Khâm Ngôn, nghĩ tới vé buổi tối khó kiếm, hẹn cậu ta sáng sớm mai đi tới rạp chiếu phim xem xuất chiếu đầu tiên.
Công việc mới hiện tại của Thẩm Khâm Ngôn là chơi ghita điện cho một câu lạc bộ.
Tôi tới bar nghe một lần, lúc đó rất kinh ngạc. Lúc cậu ta chơi ghita đều cúi đầu nhìn không rõ mặt của cậu ta, nhưng âm nhạc sôi động như nước bùng nổ tuôn ra từ những ngón tay của cậu ta. Trên sân khấu dường như cậu ta bất động, trừ những động tác của những ngón tay ra thì cả người hoàn toàn tĩnh lặng—Khí chất lạnh lùng đó thực sự khiến người ta trầm mê.
Mỗi buổi tối cậu ta đều làm thâu đêm, thời gian ban ngày khá dư dả, gọi điện thoại qua cậu ta nhanh chóng đồng ý. Tuy là ban ngày nhưng cũng có không ít người, đại đa số là sinh viên sàn sàn tuổi chúng tôi.
Tôi và Thẩm Khâm Ngôn cầm bỏng ngô và Coca đi vào phòng chiếu phim.
Thẩm Khâm Ngôn bỗng nhiên hỏi tôi: “Trước đây chị cũng thế này, ngồi trong phòng chiếu phim xem phim của mẹ chị?”
Đương nhiên là như thế.
Tôi không biết những đứa trẻ từ nhỏ đã không có mẹ khác đặt vào hoàn cảnh của tôi sẽ có cảm tưởng như nào, nhưng cũng chỉ có ngồi trong rạp chiếu phim nhìn thấy tên của bà xuất hiện trên màn hình lớn, chỉ có lúc đó mới có thể cảm thấy bà và tôi không có khoảng cách nào. Bà là một người ít nói không thích để lộ cảm xúc, rất cần cù rất nỗ lực thể hiện sự quan tâm và yêu thương đối với tôi, nhưng tất cả tôi đều không tiếp nhận được.
Mà lúc này, bà thể hiện còn tôi xem.
Vì vậy cũng có thể hiểu được bà.
Bộ phim tròn hai tiếng đồng hồ, mỗi nhân vật chính đều có sự đặc sắc riêng.
Tóm lại đề tài cũng không mới mẻ, chuyện kể không ngoài câu chuyện giành báu vật: Vì một tư liệu quý, các bên triển khai đấu tranh. Tranh giành đến cuối cùng mới phát hiện tài liệu là giả, ánh mắt vội vàng cuối cùng nhưng để lại ấn tượng sâu sắc của bé gái mới là thật.
Cảnh cuối cùng, nhân vật Cố Trì Quân diễn bế một bé gái không cha không mẹ xuống thuyền, hòa vào trong đám người đông đúc, lưu lại một bóng lưng màu xám.
Câu chuyện dồn dập, dư vị kéo dài.
Lúc này tôi mới hiểu, tôi ở phim trường xem mấy cảnh phim nhỏ không đầu không đuôi hoàn toàn không thể nói rõ tình tiết câu chuyện của “Ba Chương Cam Kết”. Kỳ thực tôi ở phim trường lâu như vậy, chưa từng chân chính xem qua kịch bản. Ở phim trường tiện tay mở kịch bản phân cảnh ra xem thực sự quá chi tiết, với đứa bình thường chỉ đọc tiểu thuyết là tôi thì dứt khoát bỏ đi không xem.
Mấy lần ở trong phim trường, tôi đã từng thấy nhân viên bận rộn, đủ các loại sắp xếp cảnh phim, nhưng tóm lại đều chỉ là khái niệm phim rời rạc; Tôi vẫn thích sản phẩm hoàn mĩ hơn. Vì thế tôi không ngờ đến “Ba Chương Cam Kết” một khi thể hiện trên màn hình lớn có thể trở thành như vậy—Mê người hơn nữa tràn đầy tình cảm.
Điện ảnh thực sự là một môn nghệ thuật, thao tác tốt thì sẽ có sức mạnh điều khiển lòng người. Vào trong thang máy tôi đã dần dần khôi phục lại sự trấn tĩnh, người trong thang máy đại đa số đang kề tai nhau thảo luận tình tiết bộ phim hoặc là nói “Phim rất hay”; Đang muốn nghiêng đầu học như người khác thảo luận tình tiết phim với Thẩm Khâm Ngôn, nhưng lại thấy cậu ta đang ngẩn ngơ, mắt nhìn chằm chằm một nơi. Khóe miệng mím chặt, cơ hàm đang run lên giống như cắn chặt răng khi tim đập nhanh, dường như cậu ta vẫn ở trong phòng chiếu phim vậy, vẫn bị những tình tiết phim kia làm cảm động đến linh hồn cũng đang run rẩy.
Bỏng ngô ở trong tay cậu ta vẫn còn đầy, là tôi đã ăn một chút, không ngờ trong suốt bộ phim cậu ta không ăn chút bỏng ngô nào. Tôi hiểu cảm giác của cậu ta: cảm giác kích động, hưng phấn, cảm động. Cách nghĩ của Thẩm Khâm Ngôn đối với điện ảnh từ trước đến nay đều sâu sắc hơn tôi, tôi cũng không muốn làm phiền đến cậu ta, thang máy đi xuống dưới lầu, tôi kéo cánh tay cậu ta ra khỏi thang máy lúc này cậu ta mới hồi phục lại.
“Vừa nãy tôi thất thần,” Suy nghĩ của cậu ta vẫn hơi du đãng, sự hưng phấn và chút thất lạc tràn đầy trong mắt. “Bộ phim này khiến tôi…”
Tôi hơi mỉm cười nhìn cậu ta, “Tối mai cùng tôi đi gặp