80s toys - Atari. I still have
Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Thanh Mai Trúc Mã Đến Tuổi Có Thể Cưới

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324773

Bình chọn: 8.5.00/10/477 lượt.

hà vừa ăn

táo vừa xem ti vi. Lâm mẹ gần đây đều bận việc thuê cửa hàng, trên tay

đều là bận bịu giấy tờ.

Lâm Hiểu ngẫu nhiên liếc qua vài lần. Cô không hiểu biết

nhiều lắm, gặp phải vấn đề mẹ mình hỏi, chỉ biết trả lời: “Nếu không mẹ

đến hỏi dì Lan đi, dì ấy biết rõ giá thị trường hơn so với chúng ta.”

Lâm mẹ vừa nghe liền cảm thấy có lí, nên cầm bút chạy tới Lý gia nhờ cố vấn.

Lâm Hiểu nhìn đồng hồ, cảm thấy bây giờ đã rất trễ nhưng qua

bên Lý gia lại phát hiện Bác Thần vẫn chưa trở về. Cô quay lại nhà mình, nhìn thời gian im lặng trôi đi, mãi cho đến khi đồng hồ điểm 11 giờ, cô cuối cùng cũng không nhịn nổi cầm di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho

hắn.

Không nghĩ tới còn chưa kịp ấn gọi đã nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc. Lâm Hiểu vội vàng buông di động, để ý Lâm mẹ vẫn còn ở

bên kia trò chuyện. Cô khẽ cong khóe miệng, đi dép lê, rón ra rón rén

tìm xuống lầu.

Cô không đi xuống lầu hẳn mà ở ban công lầu 3 chờ hắn. Nghe

thấy tiếng bước chân, cô vội vàng trốn vào mặt sau cầu thang, chờ hắn đi đến gần thì chạy ra.

Vốn Lâm Hiểu còn ôm tâm tư dọa hắn, không nghĩ tới Bác Thần

hoàn toàn không những không bị dọa còn trực tiếp ôm cô vào lòng, chậm

chạp nói: “Anh còn tưởng là tiên nữ nơi nào đi ngang qua, không nghĩ tới lại là cô dâu nhỏ nhà mình .”

Mưu kế này của cô rất dễ phát hiện. Từ lúc lên cầu thang hắn

đã nghe thấy tiếng bước chân, nhìn lên phía trên còn thấy bóng dáng một

người, thoáng nhìn qua đã biết là Lâm Hiểu.

“Anh mơ mộng quá rồi đấy, tiên nữ làm gì có chuyện đến với

anh, chỉ có lão yêu bà mang anh đi hầm canh thì còn có thể.” Hai tay Lâm Hiểu còn ôm cổ Bác Thần, nhưng vẫn không quên rung đùi đắc ý chọc hắn.

“Thế thì không xong rồi. Anh còn chưa ăn đủ thịt đâu, nếu

biết sẽ bị hầm thành canh, bây giờ mà không ăn no nê vậy thì thực xin

lỗi chính mình.” Nói xong, Bác Thần xiết chặt Lâm Hiểu cắn vào cổ cô,

hắn cắn không nhẹ không nặng nhưng lại ngứa đến lợi hại, Lâm Hiểu một

bên thỏa mãn hắn, một bên cười sẵng giọng: “Khó ngửi muốn chết, cả người chỉ toàn mùi rượu.”

“Anh không có uống rượu, hương này hẳn là ở chỗ nào dính qua.”

“Cũng may anh thức thời, đi thôi, nhanh chút tắm rửa.” Lâm Hiểu nói xong, lôi kéo Bác Thần một trước một sau đi lên.

Bác Thần nắm tay Lâm Hiểu, ánh đèn mờ ảo nhưng vẫn có thể

nhìn rõ từng ngón tay mềm mại của cô, lại thêm cảm xúc đêm nay dao động, lúc này nắm chặt bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại, tâm tình hắn mới bình ổn trở lại, không tự giác nhẹ nhàng thở ra.

Bốn phía xung quanh vang vọng tiếng bước chân của hai người,

Bác Thần nhìn bóng dáng Lâm Hiểu đi trước mình vài bước đội nhiên ngừng

bước, giữ cô lại.

Lâm Hiểu nghi hoặc xoay người nói: “Sao___” còn chưa nói

xong, Lâm Hiểu cảm thấy eo mình bị xiết chặt, môi cô cũng bị hắn ngăn

chặn. Lâm Hiểu thoáng bị dọa sợ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

Lâm Hiểu đứng trên hắn một bậc cầu thang, bậc cầu thang cũng

không cao nhưng độ cao này vừa vặn để cô có thể nhìn thẳng hắn, không

cần giống bình thường ngửa đầu lên. Tuy Lâm Hiểu đối với hành động đột

ngột của hắn có chút kinh ngạc chơi trò đuổi bắt.

Bác Thần hôn có chút nhiệt liệt, như là muốn xâm nhập vào tận đáy lòng cô. Lâm Hiểu cảm thấy bàn tay đặt trên lưng mình thập phần

nóng bỏng. Cô cảm thấy đêm nay hắn có chút kỳ quái nhưng không nghĩ ra

điều gì khiến hắn trở nên như vậy.

“Làm sao vậy?” Lâm Hiểu nghi hoặc hỏi.

“Không, chỉ là rất nhớ em.” Bác Thần nói xong, lại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô.

Mặt mày Lâm Hiểu vui vẻ, nhéo nhéo hai má thịt của hắn: “Miệng lưỡi trơn tru.”

Bác Thần để đầu cô tựa lên vai mình, gắt gao ôm chặt, hít sâu một hơi.

Đây là người con gái của hắn, là người con gái hắn toàn tâm

toàn ý bảo hộ, hắn không bao giờ tổn thương cô, càng không bao giờ buông tha cô.

Lâm Hiểu ngoan ngoãn dán lên thân thể hắn, hai người ôm nhau một hồi lâu, Bác Thần mới buông tay ra.

Hai người tiếp tục một trước một sau lên lầu, khuôn mặt Lâm

Hiểu lộ vẻ tươi cười xán lạn, kể cho Bác Thần chuyện đặt cửa hàng của

Lâm mẹ.

Bác Thần nghe cô líu ríu nói chuyện, cũng đi theo cô cùng nhau thảo luận.

___^^___^^___

Tề Kỳ kết hôn giữa tháng chín, sau lại cùng Quách Chính KHải

đi tuần trăng mật ở Nhật Bản. Hiện tại cuối cùng đã trở về. Ngày hôm

sau, Tề Kỳ liền gọi điện thoại cho Lâm Hiểu, nói có lễ vật muốn tặng cô.

Tề Kỳ cùng Quách Chính Khải đã chuyển đến ngôi nhà mới được

trang hoàng rất đặc biệt của họ. Lâm Hiểu vốn đã tới đây trước đó nên

lần này cũng dễ dàng tìm được đường.

Chờ đến khi vào trong nhà Tề Kỳ, nhìn thấy hàng xấp quần áo cùng rất nhiều túi quà, Lâm Hiểu nói: “Mua nhiều quà như vậy sao?”

“Không có biện pháp, thân thích nhà Chính Khải nhiều lắm.” Tề Kỳ nói xong, cầm một gói to đưa cho Lâm Hiểu, đáy mắt mang theo ý bỡn

cợt.

Lâm Hiểu không để ý, tùy tay mở ra, lấy ra mấy khối vải “rách rưới” không biết là cái gì: “Cái gì___”

Lâm Hiểu nói một nửa liền im bặt, mắt cô mở to, nhìn…bộ nội y tình thú trước mắt.

Lâm Hiểu vốn không có chuẩn bị tâm lý, ngây ngốc vài giây,

mới đưa nó nhét lại vào túi nhìn về phía Tề Kỳ, vừa