
hảy lên. Châm chọc, không
dám tin, đau thương. . . Đủ loại tình cảm bất đồng hỗn tạp trộn chung
một chỗ, đem đầu cô loạn thành một đoàn. Nếu những lời này ở kiếp trước, cô cho dù chết cũng sẽ không rời hắn đi! Nhưng đã trải qua sự phản bội
vô tình, ai còn dám đối với người đã phản bội mình hoàn toàn mở rộng
cánh cửa lòng đây ?
Thời điểm yêu hắn, cô là bảo bối trong lòng
bàn tay, nhưng, một khi cô trở thành người cản bước đường thăng quan
tiến chức của hắn thì hắn liền nhẫn tâm đem cô đá văng, bốn năm tình
cảm chỉ dùng câu nói là có thể phủ định, không, thật ra thì chỉ cần một
chữ là được rồi: Tiền! Không phải là không tin tình cảm của hắn, mà là
loại tình cảm cần có điều kiện này cô đã không dám muốn rồi.
"Tiền cùng tình yêu cái nào quan trọng?" Thang Viên ngẩng đầu, con ngươi lấp lánh nhìn chằm chằm Quý Vân Phong.
Quý Vân Phong sững sờ một giây, không hiểu tại sao cô đột nhiên hỏi như
thế, sau khi phản ứng kịp kiên định nói: "Đương nhiên là tình yêu quan
trọng! Tiền không có có thể kiếm lại, tình yêu không có sẽ không tìm
được !"
"Thật sao?" Thang Viên chợt nở nụ cười, giống như giữa
bầu trời đêm đen kịt chợt sáng lên một ngọn đèn, sáng chói đến kinh
người: "Ta cảm thấy vẫn là tiền quan trọng hơn, ta hoàn toàn có thể vì
tiền không cần tình yêu. Đây chính là điểm bất đồng giữa chúng ta!"
"Em. . . Em . . ." Quý Vân Phong hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy,
há mồm thật lâu cũng không biết nên nói gì. Nên trách cô ham làm giàu
sao? Nhưng cô rõ ràng thản nhiên như vậy.
"Không thể tin được rồi hả ? Đáng tiếc ta chính là người như vậy." Thang Viên nhún nhún vai, bộ dáng tiếc nuối nói: "Cho nên xin ngươi không nên đến gần ta nữa!" Câu
nói sau cùng là cô nặng nề cắn răng nói ra, giống như trước mặt tất cả
mà nói đều làm nền, chỉ vì câu này.
Ánh mắt Quý Vân Phong lóe lóe chợt mang ý cười: "Tiền anh cũng có thể kiếm, chờ anh.."
"Giữ lại tiền của ngươi đi tìm người khác đi!" Thang Viên chợt cảm thấy
phiền não, rõ ràng kiếp trước chỉ biết bản thân, cũng chỉ có một mình cô nhớ thương, giờ khắc này cô vô cùng hi vọng Quý Vân Phong cũng có thể
trọng sinh một lần, cho hắn biết kiếp trước hắn đến tột cùng là vừa cam
kết vừa phản bội như thế nào. Một lần phản bội sẽ không thể tha thứ! Đây là nguyên tắc của cô, không chỉ có hắn, cũng bao gồm người kia!
Thang Viên lướt qua Quý Vân Phong sải bước về phía thang máy, lửa giận hừng
hực trong lồng ngực không an phận bộc phát, như muốn phá tất cả gông cùm xiềng xích xông ra, tình cảm mãnh liệt cơ hồ có thể thiêu rụi cả người
cô ! Thang Viên nỗ lực đè nén cảm xúc nóng nảy của mình nhấn nút thang
máy, hiện tại cô nhất định phải rời đi, nếu không cô không biết mình còn có thể nói ra cái gì .
Thang Viên thấp đầu, khóe mắt đuôi mày
đều là đau đớn. Cô biết đây là đang giận chó mắng mèo, nhưng cô không
thể khống chế được mình. Lúc cô quyết định quên đi vết thương chồng chất kiếp trước đón nhận một tình cảm khác thì chợt phát hiện, chính mình từ trước tới nay lại sống trong một thế giới dối trá.
Anh đang đùa
bỡn cô ! Thiếu niên cô cho là ngây thơ nhất định phải thời thời khắc
khắc bảo vệ nói đùa bỡn liền đùa bỡn cô bảy năm! Bảy năm, so với bốn năm kiếp trước còn dài hơn. Cô không biết anh có ở thời điểm đêm khuya yên
tĩnh nhớ tới cô vụng về quan tâm, sau đó cười hả hê, Thấy chưa ! Kẻ ngu
đó, ta đang lừa dố cô mà cô cũng không biết. Thang Viên nắm chặt túi đeo lưng, móng tay cơ hồ đều muốn khảm vào lớp da của túi.
Mà một
khắc cô muốn bước vào thang máy, một giọng nói quen thuộc đến tận xương
lại làm cho bước chân của cô đành dừng lại ở bên ngoài thang máy: "Bánh
Trôi nhỏ!"
Thân thể của cô cứng đờ, muốn bước vào thang máy,
nhưng bị chính người kia vượt qua giữ chặt cổ tay: "Bánh trôi nhỏ, tại
sao không đợi anh?" Gương mặt Viên Tiêu đầy uất ức, đó là vẻ mặt Thang
Viên vô cùng quen thuộc, khi cô không để ý tới anh hoặc chưa đáp ứng đủ
yêu cầu của anh thì anh sẽ lộ ra vẻ mặt như thế, mà cô mỗi lần cũng sẽ
giơ cờ trắng đầu hàng. Ngày trước cảm thấy bộ dáng này của anh luôn làm
cho người thích, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy đầy châm chọc.
"Buông ra!" Thang Viên liếc cánh tay của anh, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.
"Anh không buông! Không buông!" Cánh tay Viên Tiêu run dữ dội hơn, lại nắm
thật chặt Thang Viên, coi cô như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng: "Em nghe
anh giải thích, nghe anh giải thích, Thang Viên . . ."
"Ghê tởm." con ngươi Thang Viên rũ xuống, âm điệu không chút phập phồng: "Viên Tiêu, anh thật sự rất ghê tởm."
Mặt Viên Tiêu trầm xuống, giống như mây đen cuồn cuộn lập tức bao trùm bầu
trời xanh biếc, đen tối khiến người ta run sợ: "Ghê tởm ? Thang Viên, em đang nói anh sao?" Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô, ánh mắt hung ác chiếu
thẳng vào mặt cô.
"Thang Viên, hắn là ai?" Như còn ngại chưa đủ
loạn, Quý Vân Phong lại xuất hiện phía sau. Viên tiêu lúc này mới chú ý
tới bên cạnh vẫn còn một người đàn ông. Ánh mắt của hai người đụng nhau, nhất thời cũng phát hiện trong ánh mắt đối phương đầy địch ý."Ngươi là
cái thá gì?" Lông mày Viên Ti