
t cục thảm hại rồi!
“Không, Viên Tiêu...” Thang Viên lùi về phía sau một bước, muốn thoát khỏi người anh.
“Cậu ngậm miệng!” Anh lần đầu tiên lộ ra khuôn mặt thật sự của mình trước
mặt cô. Có lẽ là tức giận, có lẽ là bị thái độ như đà điểu của cô làm
cho không kiên nhẫn. Viên Tiêu tỉ mỉ vuốt ve đôi má lạnh lẽo vì bị gió
thổi của cô, kế tiếp lại đặt lên trên đôi môi một nụ hôn mềm nhẹ, vẫn là nụ cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ kia, chỉ là nụ cười kia lại
khiến cho người ta run sợ không thôi: “Thang Viên nhi, em là của anh!”
Con ngươi đen nhánh của anh khóa chặt cô, ánh mắt kiên quyết không để
cho cô trốn tránh. Thang Viên chưa bao giờ nhìn thấy một Viên Tiêu như
vậy, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể tiếp nhận sự chuyển biến
đó của anh.
Viên Tiêu vừa lòng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô, nắm
tay cô đi về phía cửa xe, nếu cô muốn về nhà thì về nhà đi, dù sao bọn
họ vẫn còn rất nhiều thời gian! Hơn nữa bây giờ là nửa đêm anh cũng
không đành lòng để cô tiếp tục chịu lạnh. Không nghĩ tới mới đi được vài bước câu nói đầu tiên của Thang Viên đã khiến cho tâm tình vừa mới
chuyển tốt của anh hoàn toàn yên lặng!
“Viên Tiêu, cậu thật sự
vẫn không lớn lên!” Thật ra khi nói những lời này Thang Viên hoàn toàn
không hề suy nghĩ, cô chắc chắn không thể ngờ một Viên Tiêu từ trước tới nay đều rực rỡ như ánh mặt trời, đơn thuần tất cả đều là ngụy trang, cô chỉ cảm thấy dáng vẻ của anh vừa rồi cực kỳ giống một đứa trẻ đang bảo
vệ món đồ chơi mình yêu thích, khí thế bạo phát trong một giây phút đó
khiến cô kinh hãi.
Nhưng cô biết cái này là dấu hiệu giả tạo tạm
thời, không ngờ lại chọc phải Viên Tiêu nóng nảy lại có phản ứng như
vậy. Thang Viên thở dài, không nghĩ ngợi liền đem lời suy nghĩ trong
lòng nói ra.
Những lời này của cô thật sự chọc giận Viên Tiêu.
Không có người đàn ông nào hy vọng người phụ nữ mình thích cho rằng mình không thành thục, đương nhiên Viên Tiêu cũng vậy. Cho tới bây giờ ngụy
trang chỉ là bất đắc dĩ, là vì muốn tiếp cận cô, để cho cô bớt cảnh
giác, khi đó, anh nhịn, nhưng bây giờ, ở trước mặt Thang Viên anh hoàn
toàn xé xuống mặt nạ mình mang bấy lâu, vậy mà cô còn nghĩ mình vẫn là
dáng vẻ cách đây rất lâu kia? Không thể chịu thêm được nữa!
“Thang Viên nhi, em thật sự nghĩ anh như vậy?” Ánh mắt Viên Tiêu hơi nheo lại, ái muội vuốt ve ngón tay Thang Viên.
Cáo già! Trong nháy mắt Thang Viên chợt nghĩ tới hai từ này, cô nhìn con
ngươi rạng rỡ sạch trơn của Viên Tiêu, ngay cả việc muốn tránh thoát
cũng không còn nhớ. Trong lòng có chút khẩn trương, Thang Viên nuốt nước miếng, giả bộ nâng cổ cường ngạnh: “Vốn thế!”
“A___” Viên Tiêu
cười nhẹ, đáy mắt tràn ngập tàn bạo cùng điên cuồng, khiến Thang Viên
lùi về phía sau từng bước, anh cũng không để ý, cứ bước lên từng bước,
hung hăng nắm chặt cánh tay cô kiềm chặt cô trong lòng mình: “Như vậy
sao! Cái này gọi là cái gì? Trẻ nhỏ phát tình?” Anh nhẹ nhàng phà khí
nóng lên tai cô, đầu lưỡi ẩm nóng đảo quanh vành tai đỏ rực: “Ừ? Nói đi! Thang Viên nhi.” Khác biệt ở chỗ trước kia thành thực, đầu lưỡi của anh cuốn lấy, giọng nói dịu dàng triền miên, giống như lời thì thầm thân
mật của đôi tình nhân nhỏ.
Hành động đó khiến Thang Viên cả người cương cứng ngay tại chỗ, mặt nóng như bàn ủi trong lò, cô ngẩng đầu
không dám tin nhìn anh: “Cậu___Cậu "Anh nói anh thích
em." Viên Tiêu nắm chặt lấy cổ tay Thang Viên, ánh mắt kiên quyết khiến
Thang Viên không khỏi kinh hãi. Từ khi nào thì thiếu niên đơn thuần như
tờ giấy trắng kia đã trở nên rực rỡ sắc màu như vậy? Anh bây giờ, giống
như một bức tranh xinh đẹp, bất luận ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui tai
vui mắt, vậy mà trước đây cô lại bỏ lỡ.
Thiếu niên xa lạ như thế, căn bản không phải bộ dáng trong trí nhớ của cô, tại sao lại thay đổi?
Tại sao bất luận thứ gì cũng không thể duy trì dáng vẻ từ đầu đến cuối?
Cô cố sức hất bàn tay như xiềng xích của Viên Tiêu ra, lòng bàn tay như
thể bị đun trong nước sôi, nóng đến kinh người, nhiệt độ trong nháy mắt
lan tràn khắp cả chân tay, đốt nóng toàn bộ thân thể cô.
"Bánh trôi nhỏ…"
"Đưa tớ về nhà!" Cô nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc trong mắt, im lặng trước
sau như một, an tĩnh đến mức khiến Viên Tiêu dần dần hoảng hốt. Sau khi
phản ứng kịp mới biết mình làm ra chuyện kinh thế hãi tục đến cỡ nào,
một nụ hôn thôi cũng đã đủ rồi, huống chi…
"Đừng nói gì hết."
Thang Viên cởi áo khoác của anh ra, ném lên người Viên Tiêu, xoay người
bước nhanh về phía xe: "Tớ không muốn nghe gì hết, cho nên cậu đừng nói
nữa."
Viên Tiêu nhìn theo bóng lưng dần dần chìm vào bóng tối của cô, nắm chặt quả đấm, hơi nhếch môi đuổi kịp bước chân cô. Cho tới bây
giờ chuyện đã không thể tiếp tục trốn tránh được nữa, từ khi bắt đầu đi
bước đầu tiên anh đã không muốn quay đầu trở lại, cho tới bây giờ kết
cục chỉ có một, không có sự lựa chọn nào khác. Anh chỉ có thể đi về phía trước, giam cầm cô ở bên cạnh anh. Anh chưa bao giờ theo đuổi ai đó,
không hiểu uyển chuyển cũng không biết dịu dàng. Anh nhất định phải
chiếm được cô.
Dọc theo đường đi,