
ục như
chim yến bay giữa trời mưa, tuyệt đẹp lại mềm mại. Giữa sân băng dần dần vang lên những tiếng huýt gió, không ít người dừng lại thưởng thức
Thang Viên trượt băng, Thang Viên như cũ không hề đổi sắc, vẫn luôn duy trì nhịp điệu của chính mình, không vì người khác thưởng thức mà xuất
hiện thêm những động tác mới, cũng không sinh ra loại áp lực gì. Giữa
sân bãi, bóng dáng nho nhỏ kia thật đẹp, đẹp đến mức khiến Quý Vân Phong không tự chủ được trượt về phía cô, đi theo nhịp điệu của cô cùng cô
nhảy múa.
Giống như bọn họ trước kia, lúc cô học xong trượt băng, vội vàng lôi kéo anh đi trượt, mặc dù vô cùng đau lòng về tiền bạc,
nhưng lại vẫn cắn răng lấy tiền sinh hoạt phí dùng dư để đi, chính là vì một khắc đuổi kịp anh kia. Mà bây giờ, cô rốt cục đã đuổi kịp bước chân của anh, anh lại cái gì cũng không biết.
Tất cả toàn bộ đều biến thành vô nghĩa, dù cho hồi ức có hoài niệm, có thống hận, có liều
mạng... Thang Viên bỗng nhiên có chút hoảng hốt, kiếp này, từ lúc mới
bắt đầu cô đã không cho anh sắc mặt hòa nhã, nhưng anh lại vẫn thích cô, cô cật lực tránh việc ở chung với anh, lại luôn làm ngược lại với dự
tính ban đầu. Hơn nữa, quan trọng nhất là, cô không thể xem nhẹ trái tim mãnh liệt khát vọng ấm áp của mình. Đó là kiếp trước đã từng bị anh in
dấu thật sâu, muốn bỏ qua cũng không được.
Bỗng nhiên, dưới chân
Thang Viên không ổn định, ngã sõng soài ra đất, đầu gối ma sát với mặt
đất cứng rắn, Thang Viên có một loại cảm giác rằng xương cốt mình va
chạm đến vỡ thành từng mảnh. Ai cũng không ngờ Thang Viên bị ngã sấp
xuống, nhìn cô như vậy chắc chắn kĩ thuật có thể xếp vào hàng cao thủ,
việc ngoài ý muốn này khiến tất cả mọi người chung quanh ngây ngẩn cả
người, dù là Quý Vân Phong ngay ở bên cạnh cũng không phản ứng kịp, chỉ
có thể trơ mắt nhìn cô ngã trên mặt đất.
“Thang Viên, Thang Viên, em sao rồi? Có bị thương không?” Anh vội vã ngồi chồm hổm nâng Thang
Viên dậy, vẻ mặt lo lắng: “Thử một cái xem, có còn đi được hay không?
Chân có đau không?”
“Không...” Thang Viên vừa định lắc đầu nói
không có việc gì thì đầu gối bỗng truyền tới một cảm giác đau đớn, đôi
chân vốn đang thẳng đứng bỗng nhuyễn xuống, Thang Viên biết, phải một
lúc lâu nữa mình mới có thể đi được, vẫn may hiện tại là mùa đông, quần
áo mặc nhiều, nếu là mùa hè, nói không chừng đã bị gãy xương rồi.
“Đừng cậy mạnh nữa!” Quý Vân Phong nhanh tay đỡ lấy cô, lần đầu tiên nói
chuyện nặng lời với cô, anh ở ngay bên cạnh, vì sao cô không thể ỷ lại
anh một chút. Thang Viên giương mắt nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp
không hề có phẫn nộ hay kinh ngạc vì đột nhiên bị quát mắng, chỉ là bình tĩnh nhìn anh, Quý Vân Phong bị cô nhìn như vậy, lửa giận trong người
nhất thời như bóng cao su bị xì hơi dẹt xuống: “Anh đỡ em đi ra ngoài.”
Thang Viên cúi đầu gật gật, ngàn không nên vạn không nên, đều do chính cô
không đủ kiên quyết. Nhưng may là, không lâu nữa cô sẽ rời khỏi đây. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, đây sẽ lần cuối cùng bọn họ đi ra ngoài, cô tuyệt không muốn tiếp xúc với anh, nếu trốn không thoát, thì cô sẽ bỏ
chạy. Công ty không có ai thân thiết cô tuyệt không lưu luyến, huống hồ, cô lo lắng cho mọi người ở thành phố R, ba mẹ cô, còn có...Viên Tiêu.
Nghĩ tới đây cô bỗng nở nụ cười, một người lớn như vậy bị gục ngã, ai còn
muốn trải qua đau đớn đó thêm một lần nữa? Cô đã không còn tinh lực để
mạo hiểm thêm lần nữa, vẫn nên đi đường mình tốt hơn.
Thang Viên
ngã bị thương không nặng lắm, nhưng cô biết, xước da là chắc chắn, chỉ
là mùa đông kiểm tra hơi khó, cô cũng không muốn vì chút việc nhỏ đó mà
đi bệnh viện, nhưng chuyện này vừa may là một cái cớ, có thể để cô hủy
bỏ buổi hẹn ngày hôm nay. Quý Vân Phong nhìn dáng vẻ khập khiễng của
Thang Viên liền biết kế hoạch ngày hôm nay khẳng định là như bong bóng
xà phòng rồi., nhưng so với cô, tất cả đều không quan trọng, cho nên
ngay tại lúc cô muốn về nhà anh gần như là đồng ý ngay lập tức, hơn nữa
còn đưa Thang Viên đến tận cửa nhà. Trước lạ sau quen, Quý Vân Phong vô
cùng trôi chảy lái xe tới dưới lầu nhà Thang Viên.
Mà ngay tại khi Thang Viên lên kế hoạch cho bản thân mình, ở thành phố R xa xa, Viên Tiêu đã lấy được thắng lợi quyết định.
Sau khi Viên Sanh lấy được mảnh đất ở thành Tây kia liền truyền đến rất
nhiều tin tức báo điềm xấu, trước là cao ốc đang thi công bỗng dưng sụp
xuống, sau lại là công nhân thấy cái gọi là “quỷ ảnh”, khiến lòng người
hoảng sợ, sau cùng không biết thế nào tin tức lại truyền tới tai Bạch
lão gia tử, Bạch lão gia tử kinh hãi, đặc biệt tìm một thầy xem phong
thủy tới nhìn một phen, kết quả thầy phong thủy vẻ mặt nghiêm túc nói
với Bạch lão gia tử mau chóng đem mảnh đất này bán ra ngoài, càng nhanh
càng tốt, còn lại cho dù Bạch lão gia tử có hỏi như thế nào cũng không
chịu nói.
Bạch lão gia tử gọi Viên Sanh tới muốn hắn mau chóng
bán mảnh đất kia đi, không ngờ tìm khắp nơi cũng không thấy Viên Sanh,
sau cùng rất không dễ dàng tìm được hắn đang say túy lúy tại một hộp đêm hắn thường xuyên ra vào. Bạch lão gia tử trong