
Đau đầu quá
‘ Thật ầm
ĩ…’ Lạc Khanh Nhan một thoáng nhăn mi, là ai to gan dám phá hỏng giấc ngủ của
nàng
Âm thanh âm
ĩ xung quanh khiến cho Lạc Khanh Nhan không sao chợp mắt được nữa, hàng mi dài
một thoáng khẽ run sau đó ánh mắt mở toang, lạnh lùng nhìn xung quanh, nhưng điều
khiến cho Lạc Khanh Nhan bất ngờ chính là xung quanh từ đâu lại nhiều người như
vậy? căn phòng trang trí theo kiểu cổ đại lỗi thời này …. Rốt cuộc là tại sao
nàng ở đây?! gần ba mươi năm đối mặt với bao nhiêu sóng gió cuộc đời, không có
chuyện nào là không trải qua như nàng cũng một thoáng nghi hoặc, nhưng vẻ ngoài
vẫn như vậy điềm tỉnh, mặt lạnh nhìn đám người chỉ chỏ quanh nàng
“ Lạc Vân
Linh, ngươi đừng tưởng là vương phi của bổn vương thì được phép làm càn, nói… rốt
cuộc ngươi có hay không hãm hại Uyển nhi…” bỗng một thanh âm lạnh lẽo vang lên,
Lạc Khanh Nhan giương mắt nhìn nơi phát ra thanh âm, đôi con ngươi một thoáng lạnh
như băng. Chưa từng có ai dám dùng giọng điệu khinh thường như vậy nói chuyện với
nàng, thực sự là tức cười thật
Âu Dương
Triệt nhìn thấy ánh mắt của Lạc Khanh Nhan, một thoáng kinh nghi, nữ tử ôn ôn
uyển nhược này từ khi nào lại có ánh mắt lạnh lẽo nếu băng sương như vậy, là y
nhìn lầm sao? Âu Dương Triệt đăm đăm nhìn Lạc Khanh Nhan, hắn tự dưng cảm thấy
nữ tử kia đang đứng trước mặt hắn… thật khác thường…
Lạc Khanh
Nhan đưa mắt nhìn tất cả đám người trong phòng, nam nhân uy vũ bất phàm nhưng
nhìn nàng vẻ mặt chán ghét, bên cạnh đó đứng hai nữ tử xinh đẹp, một người nhu
nhược không xương dựa vào nam nhân, một người đứng bên cạnh như kẻ đứng ngoài
xem cuộc vui, theo đó là vài gã sai vặt, nha hoàn?! Mọi chuyện đúng là quỷ dị,
nàng nhớ là đang cùng Lâm tổng bàn về hợp đồng sắp tới, sau đó… sau đó bỗng
dưng….
“ Lạc Vân
Linh, ngươi tại sao không nói?!” Âu Dương Triệt thanh âm không hờn giận, Lạc
Khanh Nhan ngẩng đầu nhìn nam nhân, thanh âm không ra cảm xúc, nàng nói : “
ngươi nói ta làm hại…Uyển nhi của ngươi, rốt cuộc làm làm hại nàng ta cái gì?
Chẳng phải nàng ta vẫn an toàn đứng bên cạnh ngươi sao?” nếu như nàng đoán không
lầm thì nữ tử tên gọi Uyển nhi kia là nữ nhân xinh đẹp nhu nhược không xương tựa
vào hắn, hừ! lại ba cái trò tranh diễn tình nhân nhàm chán…
“ Hừ! đã
làm mà còn không dám nhận, vương phi nha, chính mắt tiểu nữ thấy ngài đẩy Uyển
nhi muội muội xuống hồ nha, vương gia ngài xem trời lạnh như vậy… nếu không phải
ngài kịp thời cứu lên Uyển muội thì có lẽ….” nữ tử đứng bên cạnh bỗng dưng chen
ngang, thanh âm rất chi là nghẹn ngào ai thán. Lạc Khanh Nhan nhếch môi cười lạnh,
không ngờ mấy cái vụ vu oan giá họa nhàm chán này lại rơi trúng đầu nàng, xem
ra ông trời không muốn cho nàng sống an ổn mà
“ Lạc Vân
Linh, ngươi còn gì để nói…” Âu Dương Triệt thanh âm trầm thấp, đôi con ngươi lạnh
lùng nhìn Lạc Khanh Nhan. Lạc Khanh Nhan chợt cười, tiếu dung một thoáng lạnh lẽo
vô cùng, mâu quang nhàn nhạt lưu chuyển ánh sáng ngọc, mênh mang vô bờ, dường
như không có ai, không bất cứ gì lưu lại trong đôi đồng tử kia, Lạc Khanh Nhan
mỉa mai : “ vậy không biết vương gia ngài trị tội ta như thế nào đây, hay là….”
Lạc Khanh Nhan thanh âm kéo dài, vươn tay rút một chi ngọc trâm trên đầu của
mình, đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt, ánh mắt cười nhạo, sau đó dơ lên đâm thẳng
vào vai của mình, một hàng máu đỏ tươi diễm lệ chảy ra, thấm ướt vạc áo… Nữ tử
này giờ khắc này, một thân lam y thanh lệ, một đầu tóc đen xỏa xuống, nửa bờ
vai nhiễm đỏ, đôi con ngươi tràn đầy chế nhạo nhìn ba người trước mặt, trên môi
tiếu dung như yêu nghiệt, câu hồn thế nhân…. Khiến cho ba người chỉ còn biết
ngây ngẩn trợn mắt thật to, không thốt nên lời
“ Thế nào…
bao nhiêu huyết này của ta đủ bù lại cho việc tổn thất tinh thần thể xác của Uyển
nhi cô nương đi?!” Lạc Khanh Nhan vẻ mặt vẫn vân đạm phong khinh, lạnh nhạt như
vậy
“ Ngươi…..”
Âu Dương Triệt nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ tử trước mặt, rốt cuộc là cái gì
thay đổi, tại sao mới thoáng chốc mà nữ tử này lại thay đổi nhiều đến như vậy…?!
“ Như vậy mọi
việc coi như xong, không biết vương gia có hài lòng?! Xin thứ lỗi bổn vương phi
hơi mệt, không tiễn…” Lạc Khanh Nhan vẫy vẫy tay, có chút không kiên nhẫn, sau
đó xoay người bước vào trong. Âu Dương Triệt giận tím mặt nhưng cũng không nói
gì, phẫy tay bỏ đi, hai nữ tử kia cũng vội theo sau, Lạc Khanh Nhan nhìn thấy
ba kẻ kia như diễn trò hề, trên môi tiếu dung đạm như nước…..
“ Vương…
vương phi… ngài không sao chứ?!” Một nha hoàn đứng cạnh đó ấp úng lên tiếng, Lạc
Khanh Nhan đưa mắt nhìn tiểu a hoàng chừng mười bốn mười lăm tuổi này đứng trước
mặt mình, vẻ mặt tái ngắt sợ gần chết mà vẫn kiên cường nhìn nàng, thật sự là một
tiểu cô nương thú vị a
“ Ta không
sao, mất chút máu thôi….” Lạc Khanh Nhan cười cợt. Tiểu nha hoàng nghe Lạc
Khanh Nhan nói vậy, một thoáng thất thần, vương phi rốt cuộc là làm sao vậy, tự
dưng lại kỳ cục quá, không nói thành lời nhưng mà nàng cảm thấy vương phi không
giống như là vương phi
“ Ngươi tên
là gì?!” Lạc Khanh Nhan như có như không