
vấn. Tiểu nha hoàng kia nghe vậy, lắp
bắp sững sốt : “ vương… vương phi… ngài bị sao vậy, ngay đến cả tiểu Vân ngài
cũng không nhớ sao?!” Lạc Khanh Nhan nhìn tiểu nha hoàng chân tay luống cuống
không biết làm gì cho phải, muốn khóc mà không dám khóc, cảm thấy có chút buồn
cười, nàng nói : “ từ bây giờ ta hỏi, ngươi trả lời, không được thắc mắc biết
không?!” Nàng mới không có nhiều thời gian như vậy giải thích cho tiểu nha
hoàng này biết được, trước hết phải xem chuyện gì xảy ra đã
Nếu nàng nhớ
không lầm thì nàng cũng Lâm tổng đang bàn một phi vụ rất lớn, sau đó hợp đồng
hoàn thành, cả hai cùng vào quán bar, nàng uống hơi nhiều một chút, sau đó… sau
đó thanh âm của ô tô, tiếng la hét chói tai…. Lạc Khanh Nhan nghĩ đến đây, sắc
mặt một thoáng khó coi vô cùng, không lẽ nàng… đã chết rồi sao?! bị tai nạn ô
tô? Tử vong…. Sau đó cứ như vậy linh hồn nhập vào thân thể của nữ tử tên gọi Lạc
Vân Linh này?!
Lạc Khanh
Nhan nhíu nhíu mi, bèn nhìn tiểu nha hoàng tên gọi tiểu Vân hỏi : “ nói cho ta
biết, đây là đâu?! Ta là ai? Và lúc nãy là mọi chuyện như thế nào?!” Tiểu nha
hoàng còn nhiều lắm nghi vấn muốn hỏi Lạc Khanh Nhan nhưng nhớ lại lúc nãy lời
nói của Lạc Khanh Nhan, nàng cũng không dám cãi, bèn lần lượt đáp :
“ Vương
phi, đây là Hàn Thanh quốc, vương phi tên gọi Lạc Vân Linh, nữ nhi duy nhất của
Lạc thái sư, người là tam vương phi đích thân hoàng thượng sắc phong…… còn chuyện
lúc nãy thì tiểu Vân cũng không rõ lắm, tự dưng lúc mới sáng vương gia đã đến
đây vấn tội, vương phi đột ngột ngất đi, sau đó người tỉnh dậy… rồi cứ như vậy….”
Lạc Khanh
Nhan một thoáng suy tư, Hàn Thanh quốc? cái thế giới này đảo điên rồi chăng, nếu
nàng nhớ không lầm thì trong lịch sử làm gì có cái quốc gia tên gọi Hàn Thanh
này? một thời không khác? Không ngờ có một ngày nàng lại bị lão thiên gia cho đến
nơi này, ở hiện đại, tài sản của nàng, quyền lực của nàng, cứ như vậy nhân sinh
cố gắng phấn đấu ba mươi năm điều như gió bay sao? Lạc Khanh Nhan một thoáng tiếc
nuối
Nhìn nhìn lại
cái thân xác này, dường như cũng mới mười bảy mười tám tuổi, xem ra nàng buôn
bán lời hơn mười năm nhân sinh, cũng không tệ, sự nghiệp có thể xây dựng lại từ
đầu thôi….
“ Vương
phi….” tiểu Vân lên tiếng
“ Ân”
“ Vết
thương….” Tiểu Vân cố lấy dũng khí lên tiếng, vương phi tự dưng thay đổi, khí
chất cũng thật đáng sợ, nàng cũng không dám lại gần. Lạc Khanh Nhan lúc này mới
để ý đến miệng vết thương của mình, một thoáng nhăn mi
“ Để tiểu
Vân băng bó giúp người…” tiểu nha hoàn nói. Lạc Khanh Nhan nhìn vẻ mặt ‘mong đợi’
của tiểu nha hoàn, bỗng dưng bật cười, nàng lên tiếng : “ ngươi không cần phải
căng thẳng như vậy, ta sẽ không ăn thịt ngươi”. Nàng đáng sợ lắm sao? sao tiểu
cô nương này lại nhìn nàng vẻ mặt như vậy a, thiệt tình, Lạc Khanh Nhan nàng
làm người tuy lãnh huyết một chút nhưng cũng không phải tán tận lương tâm nha!
“ Vương
phi….” tiểu Vân bỗng dưng đỏ mặt, trời ạ! Tại sao nàng lại thấy vương phi bật
cười sang sảng lại như vậy… hấp dẫn nhân chứ… nhất định là đang mơ, nàng đang
mơ thôi…
Lạc Khanh
Nhan lắc lắc đầu, tự mình cầm máu vết thương, dùng vải sạch băng lại, nàng thực
sự không thích người nào tiếp xúc nàng quá gần, dù là ai đi chăng nữa, có lẽ
là… thói quen đi
Để cho tiểu
nha hoàn đi rồi, Lạc Khanh Nhan ngồi xuống bàn, hớp nhẹ một ngụm trà, hương vị
trà thấm đượm, một chút đắng chát lại thoang thoáng hương thơm khiến cho nàng một
thoáng tĩnh tâm….
“ Vương phi
thất sủng sao?!” Lạc Khanh Nhan cười nhạt, từ trước đến giờ chỉ có nàng lãnh nhạt
với người khác chứ chưa có ai từng không dám để nàng vào mắt, nam nhân kia đúng
là ngu ngốc, bị mấy nữ tử quay như chong chóng mà không hề hay biết, haiz! Chẳng
lẽ nam nhân cổ đại điều ngu ngốc ngựa đực như vậy sao?!
Tốt nhất bọn
họ đừng đến chọc nàng, nàng Lạc Khanh Nhan không chấp nhặt nhưng khiến nàng khó
chịu thì bọn họ tốt nhất nên tự giải quyết đi thôi, điều đầu tiên là làm sao
thoát ra khỏi cái vương phủ nhàm chán này mới được…
Lạc khanh
nhan bên ngoài vẻ mặt vẫn như vậy lạnh nhạt thưởng thức trà, nhưng mà bên trong
trí não lại xoay chuyển 180 độ để tìm kế thoát thân
Chậm nhất
là một tháng, nhất định phải bước ra khỏi vương phủ này! Lạc Khanh Nhan nhếch
môi lạnh nhạt cười
Thế giới của
nàng há có thể chỉ là vương phủ tầm thường này, cái nàng muốn là phú khả địch
quốc, quyền khuynh thiên hạ, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa, đùa giỡn quyền
lực, đứng trên cao cười nhạt xem thế gian phồn hoa…. Lạc Khanh Nhan nàng, chỉ cần
muốn là làm được
“ Vương
phi, trà của người….” Tiểu Vân nhẹ giọng lên tiếng, nữ tử đang đọc sách, đặt cuốn
sách xuống, gật gật đầu. Nâng lên cốc trà, hớp nhẹ một ngụm, mùi hương thoang
thoảng nhẹ dịu, quả thật trà ở cổ đại uống tốt hơn so với hiện đại nhiều, Lạc
Khanh Nhan gật đầu tán thưởng : “ Tiểu Vân, trà nghệ của ngươi quả thật rất tốt”.
còn nhỏ như vậy mà đã khéo léo như thế, đúng là rất đáng được tán thưởng. Tiểu
Vân một thoáng vui mừng, khẽ mỉm cười, hai má lún đồng tiền như ẩn như hiện, ngọt
ngà