
không, ba phần”
Oa oa. . . . . . qạu đen bay đầy trời.
Bạch Tử Phi không quan tâm Ngôn gia đang loạn thành đoàn, kéo tay Ngôn Sơ
Thất nói “ đi mau, ta biết có một nơi ngươi có thể nhìn thấy tam ca
ngươi đang ở đâu, chờ chúng ta xác định được phương vị của hắn thì mới
có thể cứu hắn được”
“Được” Ngôn Sơ Thất vội vàng đứng dậy, theo hắn chạy ra sau hậu viện
Hậu viên Ngôn gia đối với Bạch Tử Phi là nơi rất quen thuộc, thông qua
thông đạo của A hoàng mà hắn có thể tự do ra vào còn cần giấu không ít
đồ tốt. Mà trong hậu viên Ngôn gia có một cái ao nhỏ, trong đó không có
cá nhưng nước xanh biếc trong suốt nhìn thấy thận đáy.
Thật lâu trước kia Bạch Tử Phi đã thi triển một ít tiên pháp lên ao nước,
tiên pháp này có thể nhớ kỹ người đã sử dụng qua nước trong ao cũng có
thể truy tìm tung tích của người đó, biết họ đang ở đâu, làm gì. Trước
kia hắn chẳng qua là ham chơi, muốn truy tìm Sơ Thất không ngờ hôm nay
lại có tác dụng lớn như vậy.
Dù sao Sơ Thất cũng đã biết thân phận của hắn, hắn cũng không cần giấu nàng nữa, liền lấy ngọc như ý quay vòng vòng trên ao nước
Mặt nước xoay tròn rồi chậm rãi bốc lên, bọt khí phun trào sau đó lại dần
dần tản ra, mặt ao lại trong suốt như gương, phản chiếu hình ảnh
“A —— cứu mạng a! Ta sợ độ cao!” tiếng thét chói tai của Ngôn Sơ Tam vang vọng khắp không trung/
Đàn bướm vây quanh hắn như một đám mây nhiều màu sắc, chậm rãi di chuyển về phía cuối chân trời. Bọn chúng căn bản không làm gì Ngôn Sơ Tam mà
giống như một đámbướm bị ma pháp điều khiển, làm cho bọn chúng mang theo người bắt bay về phía chủ nhân.
Rốt cuộc bay đến một khu rừng rậm thì đám bướm chậm rãi thu hồi cánh, hạ xuống….
“A. . . . . . Cứu mạng a!” Ngôn Sơ Tam vẫn kêu thảm thiết, nhìn phía dưới
mình là rừng cây rậm rạp nghĩ bản thân nếu ngã xuống thì cái mạng nhỏ ắt không còn.
Hắn là Ngôn tam thiếu gia phong hoa tuyệt đại, tao nhã phi thường sao có
thể chết ở một nơi không chút mỹ cảm như vậy chứ. Đây là nơi chim đẻ
trứng ị phân, nếu hắn chết ở đây thì ba ngày sau đã bị phân chim lấp
đầy. Hắn không muốn tới khi chết mà người còn bay mùi hôi thối, xuống
tới âm phủ lại bị người ta cười nhạo. Dù có chết hắn cũng muốn chết cho
đẹp một chút, cho oanh oanh liệt liệt một chút.
“A a a ——”
Đột nhiên cảm thấy có một cỗ lực nâng hắn lên rồi buông lỏng, Ngôn Sơ Tam
cảm thấy toàn thân đang lao xuống dưới, thầm nghĩ chuyến này chết chắc.
Oa, xong đời ! Chết chắc rồi!
Ngôn Sơ Tam nhắm mắt, cắn răng…
Đông!
Hắn đã thành công tiếp xúc với đất mẹ thân yêu, còn là một cái hôn không nhẹ.
Thượng đế a, Thánh A La a, Đức Phật, kiếp sau các người nhất định phải cho ta
làm một tiểu mỹ nhân a, đời này ta làm nam nhân đủ rồi, kiếp sau cũng
đừng bạc đãi ta nữa, như vậy thì kiếp sau ta mới tiếp tục tin tưởng các
ngươi.
Ngôn Sơ Tam nhắm mắt chờ chết.
Nhưng sao trên mặt lại nóng thế này, giống như có vật gì đó đang ngửi ngửi
trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Chẳng lẽ hắn đang trên đường xuống
hoàng tuyền, người đã có mùi mà hôm nay hắn lại quên xức nước hoa ah.
Cảm giác nhột nhạt trên mặt làm Ngôn Sơ Tam khó chịu, liền đưa tay hất ra
“Nha…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên
Ngôn Sơ Tam mở mắt.
Đi sau tiếng thét là như có vật gì ngã vào người hắn, còn lăn qua lộn lại, hình như là có tai rất dài, lại có răng nanh, toàn thân đều là lông xù
màu xám trắng, sau mông còn có cái đuôi to dài nữa. Ngôn Sơ Tam mở mắt
đã thấy nó phẫn nộ nhìn hắn, trên tay còn có vết thương đang chảy mái.
Ngôn Sơ Tam chưa từng gặp quái vật liền giật mình sợ hãi, hai mắt chớp lia
chớp lịa, cúi cúi đầu nhìn đám lông trong tay, há hốc mồm hồi lâu mới
hét to “ a, lông mèo”
Ngôn Sơ Tam sợ tới mức kêu la thảm thiết, vội vung vẩy đám lông trên tay
Quái vật kia lập tức nhảy tới trước mặt hắn,cướp lại đám lông trên mặt đất “ nói bậy, lông mèo gì chứ, rõ ràng là râu mèo mà, nhân loại ngu ngốc”
“A. . . . . . Râu. . . . . . Ha hả, râu. . . . . .thì ra mèo cũng có râu
dài như vậy” Ngôn Sơ Tam bật cười nhưng hai chân không ngừng run lẩy bẩy
Rốt cuộc hắn đang ở nơi quỷ quái gì mà lại có sinh vật người không ra người mèo cũng chẳng mèo, mà yêu cũng không ra yêu vầu nè. Hắn không có võ
công, càng không có phép thuật mà còn là một người thiện lương, thiên
chân khả ái sao lại trêu chọc tới đồ quỷ quái kia rồi tới cái nơi quỷ
quái này.
Ngôn Sơ Tam ngẩng đầu nhìn đại thụ che kín mặt trời, không lọt chút ánh ánh
sáng, dưới đất là lá cây chất thành một tấm thảm dày, không biết là đã
tích tụ qua bao nhiêu năm. Nơi này không hề có dấu hiệu của con người,
hèn chi lại có yêu vật xấu như vầy, mà còn thối nữa…
Ngôn Sơ Tam theo thói quen tính hỉ mũi, ai ngờ còn chưa đụng tới thì đã nghe yêu quái kia hét lên một tiếng làm hắn giật mình, thiếu chút nữa là
chọt tay vào lỗ mũi.
“Bắt lầm người rồi. Người này không phải là nữ nhân” miêu yêu dường như tức
giận, nhảy dựng lên, an vị trên một gốc cây đại thụ “ đây rõ ràng là một nam nhân, các tiểu yêu đâu, đến đây, thưởng hắn cho các ngươi đó, chia
nhau mà ăn đi”
“A ô a ô!” lập tức có mấy chục con