
giang hồ, nữ tử ái mộ hắn xếp hàng dài từ cửa tới tiệm trà ah, nàng thông qua luận võ trở thành vị hôn thê của hắn thì lại không thèm đếm xỉa tới hắn là sao?
“Làm phiền tiểu thư.” Vân Tịnh Thư cố tình không để ý, ôm quyền nhẹ nhàng lên tiếng.
Hắn thế nhưng chấp nhận đề nghị của Ngôn đại lão gia, yêu cầu nàng dẫn hắn đi ra hậu hoa viên ngắm cảnh.
Ngôn đại lão gia hưng phấn đến mức suýt nữa là nhảy lên vỗ tay ca hát.
Ngôn Sơ Thất nhướng mi.
Nếu là thiên kim tiểu thư khác hẳn đã tức giận tới giơ chân múa tay, thét
chói tai phản kháng nhưng nàng là Ngôn tiểu thư không giống người
thường, cho dù lòng rất bất mãn cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ hơi
xoay người mang theo Vân Tịnh Thư đi về phía hậu hoa viên.
“Hahahah” Ngôn đại lão gia rốt cuộc không kiềm chế được sự kích động nữa “ nữ nhi của ta sắp thành thân rồi, nữ nhi của ta sắp thành thân rồi…Các ngươi,
một đám vô dụng, còn đứng ngốc đó làm gì, mau đi chuẩn bị đồ cưới cho
muội muội ngươi đi. Sáng mai Sơ Thất sẽ bái đường thành thân”
Hộc máu!
Ngôn Sơ Nhất cho tới Ngôn Sơ Lục thiếu chút nữa là hóa đá tập thể, cho dùng
hài lòng con rể tới hai trăm phần trăm đi chăng nữa, cũng không cần gấp
vậy chứ. Bây giờ đã gần nửa đêm, lại muốn Sơ Thất sáng mai xuất giá,
thực sự là có chút khẩn trương quá mức nha.
* * * * * * ******
Đêm mùa hè, gió thổi nhẹ.
Bạch Tử Phi nằm thành hình chữ đại, hai mắt nhắm nghiền nhưng không thể nào ngủ được.
Trước mắt luôn hiện lên hình ảnh trên lôi đài, khi nàng rớt xuống đất, cánh
tay kia ôm lấy vòng eo mảnh khảnh tinh tế của nàng…gã kia tao nhã cùng
khí suất như vậy, làm cho hắn không muốn nghĩ cũng không được.
Chết tiệt, hắn suy nghĩ miên man gì vậy chứ, tên kia chẳng qua là một phàm
phu tục tử, cho dù là đại hiệp cũng không thể so với hắn là thần tiên
trên thiên đình ah. Tuy rằng hiện tại bị vây ở đây, nhưng hắn vẫn có thể vận dụng tiên pháp để cứu Sơ Thất ah, chỉ cần cho hắn một chút thời
gian, không, một phần ngàn giây là đủ rồi.
Đưa tay bứt tóc…
Nhưng mà tiên pháp chỉ có thể sử dụng một ngày một lần, hắn cũng đã lâu chưa dùng qua, ngay cả đạo cụ để sử dụng tiên pháp đều…
“A nha, không tốt!” Bạch Tử Phi đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, chạy vội ra ngoài tiền thính thư phòng.
Quả nhiên bạch hồ ly bị hắn bắt từ Cửu Mạc sơ về đang chổng vó trong lồng
sắt, trong lòng còn ôm một miếng bạch ngọc như ý, vẻ mặt đắc ý kêu hừ
hừ…
“Mau, thả bạch ngọc ra” Bạch Tử Phi quát to, giơ tay muốn đoạt lại bạch ngọc.
Bạch hồ ly đang chơi vui vẻ đột nhiên bị giật đồ, tức giận xoay người nhe răng trợ mắt.
“Nhe răng cũng vô dụng, ngươi là hồ ly, không phải mèo” Bạch Tử Phi khinh thường nói
Bạch hồ ly bừng tỉnh đại ngộ “ nga, thì ra ta là hồ ly chứ không phải mèo sao?”
Bạch Tử Phi trán nởi gân xanh, hắn đúng là thần tiên kém may mắn nhất thế
gian, vì đánh rơi tiên đan nên phải tìm mọi cách “ phi lễ” nữ tử phàm
trần đã đủ thảm rồi, nay lại vô tình bắt được con hồ ly mất trí nhớ này
nữa. Cứ cách nửa tháng nó lại quên mất mình đã tu luyện được một ngàn
bảy trăm năm mà khôi phục lại dã tính ban đầu. Thực sự là bất đắc dĩ ah.
Bạch Tử Phi lấy tay áo chà sát bạch ngọc đã bị dính nước miếng của hồ ly,
đây là pháp khí của hắn, không có nó hắn không thể nào thi triển tiên
pháp được, tuy rằng pháp lực rất nhỏ, chỉ có thể gây ra chút trở ngại
nho nhỏ mà thôi nhưng dùng để đối phó với cái gì Vân, cái gì Thư kia,
thổi hắn bay xa vạn dặm thì dư sức, coi hắn còn cướp Sơ Thất được
không…hắc hắc…
Bạch hồ ly nhìn hàm răng của Bạch công tử lộ ra, không khỏi kinh hô “ công
tử, răng của ngươi trắng ghê nha, dùng than tre để chà sao?”
Phun! Hộc máu! Phẫn nộ! Ngủ!
Bạch Tử Phi không thèm để ý tới hồ ly mất trí, quay người đi về giường.
Đi chưa được ba bước, bạch hồ ly lại nói “ tiên nhân, ngươi muốn đi giết người sao? như vậy là phạm thiên quy ah”
“Cái rắm” Bạch Tử Phi quay đầu, phẫn nộ đáp “ ngươi bớt nói hưu nói vượn đi, ta nói muốn giết người khi nào, ta chẳng qua là muốn cho tên tiểu tử
kia một trận gió lớn, cho hắn bay xa vạn dặm thôi”
“Phá hoại môi trường cũng là không đạo đức” bạch hồ ly nghiêm nghị nói “ bất quá tiên nhân, ngươi đã thừa nhận, ngươi muốn hại người ta”
“Câm miệng!” Bạch Tử Phi thật sự sắp hỏng mất rồi. Sao bên cạnh hắn không
thể xuất hiện một người bình thường, một sinh vật bình thường ah. Hắn đã gây nên tội gì chứ, nơi này còn địa ngục hơn cả địa ngục nha.
“Hi, ” hồ ly ở trong lồng cười lăn lộn “tiên nhân, ngươi rõ ràng là coi
trọng tiểu thư xinh đẹp người ta còn không chịu thừa nhận, ngươi còn
chần chờ người ta sẽ bị công tử mặt lạnh kia cưới đi nha. Nhất là hiện
tại, trăng thanh gió mát, thật đúng là thời điểm thích hợp để nói chuyện tình cảm. Tiên nhân, ngươi mau chết tâm đi, hết chuyện của ngươi rồi,
game over rồi”
Phốc ….
Bạch Tử Phi hộc máu một ngàn thăng.
Đây là hồ ly gì a? từ thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua sao? còn nói được tiếng Anh nữa chứ, game over cái đầu ngươi, cả nhà ngươi đều game over.
Bất quá. . . . . . Bất quá. . . . . .Bạch Tử Phi nhíu mày, hồ ly mất trí này nói cũng có