
ho bọn họ sinh ly tử biệt
sao? bọn họ đời này có duyên nợ với nhau, nếu thiên đình có đức hiếu
sinh, sao không cho bọn họ một con đường sống”
Thực Ức Đại Thiên Quân giật mình, giận tới mức râu tóc dựng ngược, cẩn thận đánh giá Quân Mạc Ức từ trên xuống dưới một vòng, không dám tin đây chính là đệ tử đắc ý nhất của mình.
“Mạc Ức, ngươi ở thế gian riết rồi quên hết thiên quy sao, dám nói ra những
lời như vậy? ai bảo bọn họ phạm tội, thần tiên và phàm nhân tuyệt đối
không thể ở cùng nhau, thiên quy đã định, thần tiên sao có thể không
tuân theo? Tiên là trường sinh bất lão, còn phàm nữ thì sao? ngươi vẫn
không nên nói mấy lời buồn cười vậy nữa đi”
Quân Mạc Ức nghe vậy lại đột nhiên nhớ tới những lời Ngôn Sơ Thất đã nói với hắn.
Vận mệnh của hắn, vận mệnh của ngươi, sẽ như một cái cây không nhìn thấy
gốc rễ lại gắt gao dính chặt vào nhau. Khi đó dù ngươi ở bất kỳ nơi nào
cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, bởi vì trong lòng ngươi luôn có
hắn. Điều này không lý giải được cũng không thể xóa bỏ, bởi đó là duyên
nợ, dù hắn có là thần tiên thì đã làm sao?
Chẳng lẽ trên thiên đình chưa từng nghe nói qua? Nếu duyên nợ của bọn họ kiếp này không giải được thì dù là thần tiên hay phàm nhân, bất tử trường
sinh thì có tính là gì?
Chữ yêu kia, cho dù thần tiên cao cao tại thượng trên chín tầng trời cũng vĩnh viễn không thể hiểu nổi.
“Đại Thiên Quân, xin thứ cho đệ tử…khó lòng nghe theo” Quân Mạc Ức không muốn nghĩ tiếp nữa, thản nhiên nói
“Mạc Ức, ngươi” Thực Ức Đại Thiên Quân dù thế nào cũng không ngờ được môn
sinh đắc ý nhất của mình lại trả lời như thế, tức giận đến xanh mặt.
Trong lúc hai người còn đang giằng co trên không trung thì đột nhiên xuất hiện một võ tiên nhân, hùng hổ la to
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, còn không chịu tiếp chỉ của Thượng Đế”
Quân Mạc Ức cả kinh, Đại Thiên Quân vừa mới nói thôi bây giờ chỉ dụ đã
truyền tới, hơn nữa nhìn bộ dáng hùng hổ của võ tiên nhân thì xem ra
không phải là chuyện tốt rồi.
Quả nhiên chỉ dụ còn chưa đưa ra, võ tiên nhân đã hùng hổ giận dữ thét
“Tuần Sử Thiên Quân Quân Mạc Ức, chỉ dụ của Thượng Đế lệnh cho ngươi ngay lập tức tróc não tội tiên Bạch Tử Phi về quy án, lấy lại tiên đan trong
bụng phàm nữ Ngôn Sơ Thất, hạn trong vòng ba ngày phải hoàn thành nếu
không sẽ bị cách tiên vị, thoát tiên thân, đánh vào ma đạo, tu luyện lại lần nữa”
Lăng Cảnh khê, nước vẫn trong veo, lặng yên chảy xuôi, không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Kim Diệp thuyền nhẹ lay động theo dòng nước…
Có mấy con cá nhỏ bướng bỉnh bám vào mép thuyền lay động, ngẫu nhiên vẫy cái đuôi màu vàng, tạo ra những gợ sóng.
Mây trắng lượn lờ, bao phủ dãy núi phía xa xa.
Đúng là nhân gian tiên cảnh, yên tĩnh, thanh bình.
Khung cảnh yên tĩnh làm cho An hồ ly cũng bớt hồ nháo, đang gác đầu lên đùi
Ngôn Sơ Thất ngủ say sưa. Ngôn Sơ Thất dùng ngón tay thon dài như bạch
ngọc khẽ vuốt ve bộ lông màu ngân bạc của nó, làm cho nó thoải mái tới
mức há miệng ngáp dài, dụi dụi đầu rồi lại tiếp tục ngủ.
Bạch Tử Phi ngồi một bên tức đến nghiến răng nghiến lợi, vò đầu bứt tóc,
trợn mắt há mồm nhìn An hồ ly. Hừ, nó dám ngủ trên đùi Sơ Thất, là trên
đùi của Sơ Thất nha. Hắn còn chưa được hưởng phúc lợi này, nó đã chiếm
trước. Thật muốn bắt lấy nó cạo sạch lông, rút hết móng vuốt, cắt luôn
cái đuôi rồi dựng đứng hai tai của nó cho nó thành con thỏ xem nó còn
dám kiêu ngạo như vậy không, còn dám ngủ trên đùi của Sơ Thất hay không?
Ngôn Sơ Thất vô tình ngẩn đầu, nhìn thấy ánh mắt của Bạch Tử Phi giống như
đang muốn lăng trì An hồ ly thì giật mình hoảng sợ, theo bản năng càng
ôm chặt nó vào lòng.
Bạch Tử Phi tức đến mức sắp phun lửa.
Ngôn Sơ Thất khó hiểu nhìn hắn “ uy, ngươi không khỏe sao?”
“Ta khỏe, vô cùng khỏe” Bạch Tử Phi nghiến răng nghiến lợi “ Sơ Thất, ngươi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi, sủng vật này rất nặng a”
“Không có a, nó rất nhẹ.” Ngôn Sơ Thất còn đưa tay vuốt ve bộ lông của An hồ ly.
Suýt nữa thì cằm của Bạch Tử Phi rớt xuống đất, bất đắc dĩ phất tay “ ngươi
vào trong nghỉ ngơi đi, để nó nằm trên giường là được rồi”
Tốt nhất đừng để hắn lại nhìn thấy An hồ ly, nếu không hắn không thể khống
chế được cảm xúc của mình, có thể lập tức biến hồ ly chết tiệt này thành gà khỏa thân.
Ngôn Sơ Thất rốt cuộc cũng hiểu được Bạch Tử Phi đang ăn dấm chua, không
khỏi đắc ý mỉm cười. Ôm lấy An hồ ly đang ngủ say đi vào trong Kim Diệp
thuyền, đến trước cửa còn quay lại nhìn hắn một cái, đôi mắt trong suốt
tràn ngập thâm tình.
Bạch Tử Phi nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong lòng khẽ rung động, thật muốn
đem ánh mắt của nàng khắc sâu mãi trong lòng, cho dù thượng cửu lạc hạ
hoàng tuyền, chỉ cần nhớ lại ánh mắt cùng nụ cười của nàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại cảm thấy chua xót, con ngươi không chịu
được mà nhấp nháy liền phất tay nói với nàng “ mau vào trong nghỉ ngơi
đi”
Ngôn Sơ Thất nhẹ gật đầu, hạ đôi mi dài như cánh quạt, xoay người đi vào trong khoang thuyền.
Bạch Tử Phi nhìn theo thân ảnh của nàng, cảm giác thương cảm sâu kín trong lòng lại nổi lên