Duck hunt
Thần Hi Chi Vụ

Thần Hi Chi Vụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321534

Bình chọn: 8.5.00/10/153 lượt.

n có chút tê, bụng càng khó chịu hơn.

30 độ, cô lại cảm thấy lạnh.

Trần Tử Dữu chậm rãi đi đến bãi đỗ xe, đứng cạnh xe mình vài giây, quyết định đối xử tử tế với mình một chút, không cố gắng tự lái xe.

Ngày mai cô có thể đến lấy xe sớm. Vì vậy, cô đi ra cổng công ty, đứng đầu đường đón taxi.

Một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, không phải taxi mà là vị sếp trẻ tuổi của cô: "Cô không đi xe à? Tôi đưa cô một đoạn."

"Không cần đâu, anh đang vội, nhà tôi rất gần đây."

"Đừng khách sáo vậy. Cô ở cư xá 72 đúng không? Cũng tiện đường mà."

Cự tuyệt nữa cũng không hay, Trần Tử Dữu cảm ơn rồi lên xe.

Quản lý cư xá cô ở rất nghiêm, xe lạ vào nhất định phải kiểm tra.

Trần Tử Dữu nói: "Tới cửa được rồi, cám ơn anh. Vào cửa rất phiền toái."

"Không sao, cô đứng dậy không thoải mái. Cư xá này không nhỏ, cô còn phải đi khá xa."

Anh kiên nhẫn đăng ký, để lại chứng minh thư rồi lái xe vào.

Cư xá này có nhiều khu nhà chằng chịt, xe quẹo tới quẹo lui vài vòng. Trần Tử Dữu chỉ siêu thị bên cạnh: "Dừng chỗ này được rồi, tôi muốn mua chút đồ."

"Cần tôi chờ không?"

"Không cần, khu bên cạnh là tới rồi." Cô thấp giọng nói.

Vị sếp trẻ hiển nhiên hiểu cô đang băn khoăn, nhẹ nhàng tạm biệt rồi lái xe đi.

Trần Tử Dữu đứng lại vẫy tay, đến khi chiếc xe kia biến mất trong tầm mắt mới xoay người đi về hướng nhà mình.

Khi tới cửa, cách trước lầu vài mét có ánh đèn lóe lên, theo bản năng cô đưa tay che mắt.

Biết là không phải người xấu, đối với an ninh ở đây cô rất yên tâm, chỉ cảm thấy người trên xe có vẻ rất nhàm chán.

Cửa xe đột nhiên mở ra, có người xuống xe đến gần cô, cô lập tức khẩn trương.

Cũng may kịp thời thấy rõ người kia là Giang Lưu, cô nhớ lại lúc nãy Giang Lưu có nói Giang Ly Thành muốn đưa cô vật gì đó.

Cô lại quên. Bởi vì Giang Lưu trong mắt cô hình dáng rất giống người nào đó, đều tạo cảm giác cô độc nên cô đã lơ đãng.

Cô tuyệt không chờ mong Giang Ly Thành đưa cô "Lễ vật".

Anh từ trước đến nay đều không yên lặng, hơn nữa thường muốn nổi bật. Anh đưa đồ quý báu cũng được, kỳ lạ quý hiếm cũng được, thông thường đều có mục đích, hoặc đây mới là ý của anh: làm cho cô cảm thấy không thoải mái.

Anh cho cô một chiếc vòng tay vàng có đuôi rắn uốn quanh, khảm kim cương xanh trông rất sống động, buổi đêm rời giường, dưới ánh trăng thấy bên gối một vật nhỏ dài lóe lên sắc xanh, cô bị dọa đến nỗi thét lên. Cô sợ nhất là rắn, thấy rắn là buồn nôn.

Anh cho cô chiếc vòng cổ đá quý tinh xảo rực rỡ đeo trên cổ con mèo con Ba Tư, đem mèo nhốt trong chiếc lồng đẹp đẽ đưa cho cô. Cô hận lúc ấy không thể vứt con mèo từ trên lầu xuống, bởi vì cô dị ứng với mèo, cách xa một mét cũng có thể làm toàn thân cô sưng đỏ.

Bất quá hai năm qua, phản ứng của cô ngày càng bình tĩnh, anh cũng dần mất hứng thú, đã lâu không có sáng kiến mới lạ nào nữa.

Giang Lưu tay không đứng cạnh xe, không cầm hộp cũng không cầm hoa tươi, còn ra hiệu cho cô đến bên kia xe.

Trần Tử Dữu cảnh giác nhìn chiếc xe. Trực giác của cô cho biết Giang Ly Thành lúc này muốn đưa đồ cho cô ở sau xe.

Vật gì cần không gian lớn như vậy?

Một con chó vừa xấu vừa tàn tạ to bằng con người, một pho tượng chôn trong cổ mộ... Trong đầu cô rất nhanh hiện lên mấy thứ khó coi.

Kỳ thật cô hy vọng đó là một con mèo bông Katy cô có thể ôm được, như vậy đêm nay cô có thể ôm nó để giảm bớt cơn đau bụng —— cô sẽ rất cảm kích mà cầu nguyện cho Giang Ly Thành.

Khi cô đang chần chờ, Giang Lưu nét mặt vốn như tượng lúc này có chút cổ quái, khóe miệng hơi giật, nhớ tới sự bối rối trước kia của cô khi nhận quà tặng.

Trần Tử Dữu bất động thanh sắc liếc mắt nhìn anh, can đảm bước nhanh về hướng cửa sau, một tay nắm lấy cửa tính mở. Cô mấy năm nay một mực tu luyện nội công, sẽ không để anh ta chê cười, trở về kể lại cho chủ anh ta nghe.

Đúng lúc này cô ngây ngẩn cả người, đứng tại chỗ thật lâu không nhúc nhích.

Chỗ ngồi phía sau không có đồ, chỉ có Giang Ly Thành, khi cô mở cửa, trong nháy mắt nghiêng mặt nhìn cô. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt anh, dưới ánh trăng mặt anh cũng như pho tượng, nhẹ mím môi, nhìn không ra biểu tình gì.

Chắc là nét mặt của cô quá ngốc, rất lâu không có phản ứng gì cho nên biểu cảm lạnh lùng của Giang Ly Thành dần dần biến hóa, khóe miệng chậm rãi cong lên mang theo ý đùa: "Kinh hỉ?" (kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng)

Cô mà cảm thấy mừng mới gọi là có quỷ. Trần Tử Dữu có qua có lại mà nở nụ cười cứng nhắc: "Bất ngờ thật "

Cô luôn thành thực, không cần thiết tuyệt không nói dối.

Giang Ly Thành đối với câu trả lời của cô rất hài lòng bởi vì anh vui vẻ cười nhiều hơn, lại hạ mình mà chuyển qua chỗ ngồi bên kia.

Thấy cô còn đứng đó, anh từ tốn mở miệng: "Lên xe. Cô cần tôi xuống mở cửa xe cho cô nữa sao?"

Trần Tử Dữu không nói lời nào, ngồi vào bên cạnh anh.

Giang Lưu mới rồi còn đứng ở xa hai thước lập tức ngồi vào vị trí lái, nhanh chóng rời đi.

5- lễ vật (2)

Giang Ly Thành không hề giống lời đồn là phần lớn thời gian đều ở nước ngoài.

Trần Tử Dữu biết, anh không thích ngồi máy bay, không quen chênh lệch múi giờ, lại càng không thích thay đổi khí hậu