
cả mọi nỗi sợ hãi, bối rối, phẫn nộ đều đang xoắn xuýt trong lòng nàng, làm cho
lý trí của nàng trở nên hỗn loạn, nên khi hắn tỏ ra ngang ngược bá đạo thì cuối
cùng cũng làm cho nàng hoàn toàn bùng nổ.
Nàng
căm tức trừng trừng nhìn hắn, miệng gằn từng chữ nạt hắn, “Cho dù ta muốn thì
ngươi làm gì được ta? Hạ Hầu Dận, ngươi không ngăn cản được ta!”
“Phải
không?” Thấy nàng còn hợp tình hợp lý mà thốt ra như thế, Hạ Hầu Dận lạnh lùng
nở nụ cười, trong mắt không còn chút gì vẻ lo lắng mà hoàn toàn trở nên lạnh
như băng làm cho người ta càng thêm run sợ. “Chúng ta thử xem thế nào.”
*
Giang
Sơ Vi bị đưa vào lãnh cung.
Chính
xác mà nói là bị nhốt tại lãnh cung thì đúng hơn, mà Hạ Hỉ, Xuân Hỉ vốn đang
hầu hạ nàng cũng bị thay bằng một mama tuỳ thân lớn tuổi, bên ngoài còn có thị
vệ canh chừng vòng trong vòng ngoài, ngoại trừ phòng ở và sân xung quanh thì
nàng không được bước chân đến bất cứ nơi nào.
Giang
Sơ Vi đương nhiên nổi giận, tên hỗn đản kia dựa vào cái gì mà đối xử như vậy
với nàng?
Nhưng
mà có nổi giận hay phát khùng thì nàng cũng không thay đổi được sự thật, sao
nàng có thể quên nhỉ, tên kia là hoàng đế nha! Sau khi bị chuyển vào ở trong
lãnh cung thì nàng mới giật mình nhớ đến điều này.
Hắn
là hoàng đế nha!
Một
hoàng đế đảm lược nắm quyền sinh sát trong tay đương nhiên có thể ràng buộc
được nàng rồi, nàng có là cái đinh gì đâu chứ? Chỉ là một u hồn đã vô tình xâm
chiếm cái thân thể mang chức danh hoàng hậu này mà thôi, ah, đã vậy còn hưởng
dụng thân phận của Tô Tú Dung một cách đáng xấu hổ nữa chứ, hưởng thụ một cuộc
sống an nhàn sung sướng ở trong hoàng cung, đã không hề biết cảm ơn mà lại còn
chọc giận hoàng đế tôn quý. Bởi
vậy rốt cuộc phải rơi vào cái thảm trạng này.
Vuốt
ve cái bụng lồ lộ đã được năm tháng, Giang Sơ Vi thở dài thườn thượt.
Nàng
vào lãnh cung cũng đã hơn bốn tháng, đương nhiên đứa nhỏ không bị lưu
rớt. Chỉ vì khi đó nàng bị
dọa hoảng sợ, hơn nữa lại đang nổi giận, cho nên mới có thể mở miệng nói muốn
xoá sạch tiểu hài tử.
Trên
thực tế, nếu thực sự muốn nàng lưu rớt, nàng còn luyến tiếc hơn bất kỳ người
nào khác.
Lòng
của nàng không có ngoan độc đến như vậy, kỳ thật sau khi tỉnh táo lại, nàng hối
hận không thôi vì những lời nói thiếu suy nghĩ của mình, cũng không trách Hạ
Hầu Dận bởi nghe thế nên phát điên.
Nhưng,
tính tình trời sinh của nàng vốn chính là như vậy, thích mềm chứ không thích
cứng, thật ra Hạ Hầu Dận chỉ cần xuống nước dỗ dành nàng một chút thì tất nhiên
nàng cũng sẽ không lấy cứng đối cứng với hắn.
Nói
trắng ra, dường như nàng đã thực sự được Hạ Hầu Dận nuông chiều riết thành hư.
Hơn
nữa, thái độ của nam nhân kia luôn chú ý dựa vào ánh mắt của nàng, điều đó cũng
làm cho nàng sợ hãi. Nàng không phải ngu
ngốc, đương nhiên cảm giác được rằng quan hệ giữa hai người đã có nhiều biến
hóa.
Sau
khi xảy ra quan hệ thể xác, bọn họ trở nên vô cùng thân thiết, tuy nói đó chỉ
là quan hệ bạn giường đơn giản, nhưng thực ra đó chính là nam nữ hoan ái. Chuyện
này mà ở hiện đại thì căn bản là cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng sớm chiều ở
chung với nhau, hắn đối với nàng tốt như thế nào không phải nàng không cảm nhận
được, mặc kệ nàng tùy hứng thế nào, cáu kỉnh ra sao, hắn luôn luôn bao dung với
nàng.
Có
khi, nàng còn cố ý muốn khiêu khích giới hạn của hắn, muốn biết liệu hắn sẽ
dung túng nàng đến mực nào, có lẽ, lần khắc khẩu này cũng là do bản năng nàng
vô thức cố ý muốn thử xem thế nào.
Cuối
cùng, chính là đưa đến một kết quả như vậy.
Dù
sao hắn cũng là một đế vương, sao có thể chịu được việc có người nào đó ngỗ
ngược cãi lại hắn? Hơn nữa người đó lại là một nữ nhân. Với
thân phận của hắn, muốn nữ nhân kiểu gì lại không có? Hậu
cung có một đống tần phi ngày đêm mong chờ được hắn sủng hạnh, lại còn có một
Thanh phi tuyệt đẹp ôn nhu như nước, các nàng vì lúc nào cũng bày cuộc tranh
đua để giành được sự sủng ái của hoàng đế mà nhiều khi không còn là chính mình,
cuộc sống toàn quay chung quanh đế vương, bởi vì nếu bị hoàng đế vắng vẻ cũng có
nghĩa là cô đơn cả đời.
Còn
nàng, nàng không có khả năng để cho chính mình tuột dốc đến độ phải chịu đựng
những ngày tháng kiểu này, cùng chia xẻ một người nam nhân chung với một đám nữ
nhân khác. Giả sử nếu như nàng
được sinh ra và lớn lên tại triều đại này, nàng chắc chắn sẽ xem đây là một
vinh dự cao quý. Nhưng mà nàng không phải.
Nàng
sẽ không thể nào tự tha thứ cho chính mình nếu phải chịu kiếp sống chung chồng,
thêm nữa, Hạ Hầu Dận là hoàng đế, mỹ nhân nhiều như vậy, sủng ái của hắn có thể
duy trì được bao lâu đây?
Hiện
tại thì hắn sủng nàng đấy, nhưng chẳng qua là do hắn cảm thấy nàng đặc biệt,
bởi trước giờ chưa từng gặp một nữ nhân nào của hắn mà dám phản kháng lại hắn
cả, hắn cảm thấy mới lạ nên đâm ra vui thích mà thôi.
Nhưng
mà hứng trí thì cuối cùng một ngày nào đó cũng sẽ nhạt đi, có lẽ hiện tại hắn
có chút thích nàng, để ý nàng, nhưng thời gian hạn định có hiệu lực sẽ duy trì
được bao lâu?
Một
tháng? Hai tháng? Một năm? Hai năm? Mà nàng, n