
nàng.
“Thấy
ạ, Hoàng Thượng thật là lợi hại.” Giang Sơ Vi cũng đáp lại bằng nụ cười giả vờ,
có điều nụ cười giả lại lẫn một tia không được tự nhiên. Bởi
sợ ngã xuống, tay nàng không thể không bắt lấy bờ vai của hắn, da thịt dưới
lòng bàn tay tản ra hơi nóng, nàng lại đang kề sát hắn, có thể cảm nhận được
hơi thở của hắn rất gần, ngực đột nhiên nhảy dựng, cảm giác có chút kỳ quái.
Từ
sau khi thoát ly thời kỳ trẻ con, nàng chưa từng bị người khác ôm theo loại tư
thế này, lúc này mới phát hiện khí lực của Hạ Hầu Dận rất lớn, có thể một tay
ôm lấy nàng.
“Phải
không?” Hạ Hầu Dận vươn ngón tay lau đi nước miếng ở bờ môi nàng, bên má phải
nàng vẫn còn vệt cấn hồng do tựa vào lưng ghế dựa. Nữ nhân này thật đúng là dám
trợn mắt nói dối!
Ánh
mắt Hạ Hầu Dận cười cười quấn lấy nàng, “Không ngờ là hoàng hậu trong lúc ngủ
cũng mơ thấy tư thế oai hùng của trẫm nha!”
Tươi
cười trên mặt Giang Sơ Vi cứng lại, nàng lại ngủ đến chảy nước miếng, quá mất
mặt! Nàng vội vàng trộm ngắm quanh mình, lại nhìn thấy Thanh phi đang hung tợn
trừng nàng.
Trừng
cái gì mà trừng, bộ nàng có chọc tới nàng ta sao?
Giang
Sơ Vi bị trừng đến ngây ngốc, nhưng nàng hiện tại không có tâm tình để ý tới
Thanh phi, trước tiên giải quyết Hạ Hầu Dận mới là trọng điểm.
Nàng
nhanh chóng bày ra biểu tình vô tội, thốt ra thanh âm ôn nhu, ra vẻ hờn dỗi xem
xét hắn.
“Ha
ha, Hoàng Thượng ngài thực hay nói giỡn. Ah!
Trên người ngài đều là mồ hôi, ngài nhanh đi tắm rửa, bằng không cảm lạnh cũng
không tốt, nô tì lại đau lòng.”
Đau
lòng cái rắm! Hắn nên bị bệnh nhập
thật nặng vào là tốt nhất, đừng có tìm đến nàng gây phiền toái nữa.
“Phải
không?” Hạ Hầu Dận nhíu mày, “Hoàng hậu quan tâm trẫm như vậy, trẫm thực vui
vẻ.” Hắn mỉm cười, cũng không buông nàng xuống mà cứ ôm nàng như vậy đi khỏi
sân luyện võ.
Giang
Sơ Vi sửng sốt, đột nhiên trong lòng có loại dự cảm bất hảo, thanh âm không
khỏi có chút gấp rút, “Hoàng Thượng, ngài muốn dẫn nô tì đi đâu?”
“Không
phải Hoàng hậu nói trẫm nên đi tắm rửa sao? Bằng không trẫm lại cảm lạnh làm
cho hoàng hậu đau lòng, như vậy trẫm lại đắc tội với nàng.”
Ghê
tởm! Mấy lời mèo mửa này mà
hắn cũng nói ra miệng cho được?
Giang
Sơ Vi ở trong lòng buồn nôn, nhưng câu tiếp theo của hắn làm cho tâm nàng chợt
lạnh toát đi bởi dự cảm đã trở thành sự thật.
“Nếu
hoàng hậu quan tâm trẫm như vậy, nàng liền tự mình hầu hạ trẫm tắm rửa đi!”
*
Hừ!
Hạ Hầu Dận nghĩ như vậy là nàng sẽ sợ sao?
Giỡn
chơi hoài, nàng Giang Sơ Vi đâu phải là cái loại nữ sinh mới lớn thanh thuần hễ
nhìn thấy thân thể nam nhân sẽ mặt đỏ thẹn thùng, nàng không chỉ tình trường
đắc ý mà kinh nghiệm cũng thực phong phú đó nha.
Cho
nên dù Hạ Hầu Dận có ở trước mặt nàng cởi đến mảnh quần áo cuối cùng trên người
thì mặt Giang Sơ Vi vẫn không đổi sắc.
Thân
thể nam nhân nàng cũng không phải chưa từng thấy qua – chỉ có điều không ngờ là
hắn không chỉ có thể trạng không tệ, “nơi đó” cũng có vẻ rất khả quan.
So
sánh với những “nơi đó” nàng đã từng xem qua... Được rồi, Hạ Hầu Dận thắng,
đáng tiếc cũng chỉ là cái đầu ngọn thương bằng thiếc sáng choang mà thôi, bằng
không làm sao mà cho đến bây giờ ngay cả một tiểu hài nhi cũng không có?
Giang
Sơ Vi trong lòng cười nhạo, nghĩ đến hình ảnh Hạ Hầu Dận bị phóng tinh sớm,
khóe miệng của nàng liền run rẩy không kìm được.
Hạ
Hầu Dận đã nhanh chóng bước vào bể tắm, duỗi thẳng thân dựa vào thành bể, nhìn
thấy Giang Sơ Vi mím môi buồn cười, hắn nhíu mày. “Ngươi cười cái gì?”
“Cười
ngươi sớm phóng... Khụ khụ!” Muốn chết, nàng nói lỡ miệng tí xíu rồi.
Giang Sơ Vi ho nhẹ vài tiếng, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, ra vẻ nhàn nhã
rỗi hơi nhìn xem bốn phía.
“Bể
nước này thật tốt à nha, suối nước nóng thiên nhiên nha! Ha ha...” Nàng có ý đồ
nói lảng sang chuyện khác, nhưng không còn kịp nữa rồi, ánh mắt Hạ Hầu Dận đã
nheo lại âm lãnh.
Không
có nam nhân nào khi bị nói sớm phóng mà còn có thể bày ra một nét mặt không đổi
sắc. Đó là một sự nhục nhã,
không có nam nhân nào chịu được!
“Giang
Sơ Vi, ngươi muốn thử một chút sao?” Hắn không ngại chứng minh cho nàng thấy,
chỉ sợ nàng không dám.
Chậc...
Đúng là nam nhân!
Giang
Sơ Vi nhịn không nổi, trong lòng vụng trộm trợn trắng mắt, nếu không thể giả
ngu, dù sao hiện giờ trái phải cũng không có người, nàng cũng không cần tiếp
tục giả bộ mềm mại yểu điệu.
Đối
với hắn...... Nàng đã nhẫn nhịn quá lâu rồi!
Giang
Sơ Vi khoanh hai tay trước ngực, đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Không
thể không thừa nhận, giờ phút này Hạ Hầu Dận thoạt nhìn gợi cảm mê người.
Mái
tóc đen vốn búi lên được tháo ra, làm cho khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ giờ lại thêm
nét cuồng dã, bọt nước dính long lanh trước ngực, cơ bụng ngâm dưới dưới nước
cũng hiện rõ vẻ rắn chắc, sau khi trút xuống long bào tôn quý làm cho hắn thiếu
phần nho nhã, nhưng lại hơn một phần tính cách hoang dã xâm lược, nếu ai mà
nghị lực kém thì có khi đã sớm nhào qua ăn luôn hắn rồi... Chẳng qua, “ai” đó
không bao gồm nàng.
“Ta
không có hứng thú với ngươi.” Nàng rấ