
Hạ
Hầu Dận cũng không giận, cầm tay nàng, cúi đầu tiếp tục giúp nàng sửa.
Thực
nghe lời! Giang Sơ Vi theo dõi hắn, phát hiện lông mi của hắn thật dày, nhìn
gần như vậy, làn da cũng không tệ lắm, cúi đầu nhìn tay hai người, tay nàng bị
hắn nắm trong tay, tay hắn rất lớn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vết
chai, phát hiện này làm cho nàng nhíu mày, sau đó...
Màu
da của nàng còn đen hơn so với hắn?!
Thật
muốn khóc nha... Giang Sơ Vi trong lòng thở dài thật mạnh.
“Tay
trái cũng cắt sao?” Cắt xong tay phải, Hạ Hầu Dận ngước mắt nhìn nàng.
“Ừ.”
Có người phục vụ, sao nàng lại không cần?
Câu
trả lời của nàng một chút cũng không làm cho Hạ Hầu Dận cảm thấy ngoài ý muốn,
cầm tay trái của nàng, hắn bất giác mở miệng: “Ngươi dường như thực chán ghét
ta.”
Giang
Sơ Vi không phủ nhận, nàng không có hảo cảm với hắn.
“Chưa
từng bị nữ nhân chán ghét sao?” Nhìn động tác của hắn ngừng lại, nàng hừ hừ,
“Hoàng Thượng luôn được ái mộ, một đống nữ nhân lớp sau tiếp lớp trước muốn
chiếm được sự sủng ái của ngươi, không chừng ngay cả Tô Tú Dung cũng yêu ngươi
vô cùng. Lần đầu trong cuộc đời
có nữ nhân không động tâm với ngươi, không ôm đùi ngươi, thật không quen phải
không?”
Hắn
tưởng cứ hễ như một con chim công xòe cái đuôi loè loẹt thì sẽ khiến người
người liền yêu sao? Đó chẳng qua là do đám nữ nhân này gặp quá ít nam nhân mà
thôi!
“Cho
nên... Ngươi muốn khiến cho ta chú ý?” Mới cố ý bày ra thái độ chán ghét hắn?
Giang
Sơ Vi cười lớn, đưa tay vỗ nhẹ mặt hắn, “Quả thực bộ dạng ngươi cũng không tệ,
có điều ta cũng không phải chưa từng thấy qua nam nhân so với ngươi còn đẹp
trai hơn.” Trong số bạn trai của nàng không ít người bộ dáng còn đẹp hơn so với
hắn.
“Ồ?”
Không thèm để ý hành động bất kính của nàng, Hạ Hầu Dận thú vị nhìn nàng. Rõ
ràng là gương mặt của Tô Tú Dung, nhưng bộ dáng tự tin bất tuân kia lại hoàn
toàn không giống với Tô Tú Dung, khuôn mặt bình thường kia thoáng chốc rạng
ngời lên, nhìn thật thú vị!
Giang
Sơ Vi nheo mắt, vươn ngón trỏ ôm lấy cằm hắn, nàng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn
kề gần mặt hắn, “Hạ Hầu Dận, ta chán ghét ánh mắt của ngươi.”
Hạ
Hầu Dận không tránh đi, cứ để cho nàng tiếp tục vô lễ.
“Ngươi
hẳn là đang cảm thấy ta rất thú vị đi? Cho nên mới lưu ta lại, muốn nhìn một
chút xem ta có đặc biệt nhiều không, giống như tìm thấy một món đồ chơi
mới. Bởi vì không ai đối đãi
với ngươi như vậy, ngươi muốn xem ta có thể mang đến cho ngươi bao nhiêu niềm
vui. Hoặc là, ngươi muốn
chinh phục ta, khiến ta phục tùng ngươi, thỏa mãn tự tôn nam nhân của ngươi;
tới khi ngấy, sẽ quăng ta sang một bên, coi như có được một chiến lợi phẩm,
phải không?”
Giang
Sơ Vi cười, gằn từng tiếng phân tích tâm lý của hắn, hai mắt mang theo ý cười
cùng trào phúng, hết thảy tâm tư của hắn đều thu vào trong mắt.
Hạ
Hầu Dận không phủ nhận, hắn quả thật nghĩ như vậy, chỉ là không nghĩ tới là
nàng lại nhìn thấu tâm can của hắn như vậy, “Xem ra ngươi thật hiểu biết nam
nhân.” Bằng không làm sao biết rõ tâm lý nam nhân như vậy.
“Đương
nhiên.” Giang Sơ Vi đắc ý, “Trong số nam nhân theo đuổi bổn tiểu thư, loại
người tự cho mình là đúng như ngươi nhiều nhất.”
Đám
thiếu gia có tiền người nào mà chẳng muốn chinh phục được nàng, thêm một đoạn
chiến tích vào danh sách săn diễm của mình? Có
điều thật đáng tiếc, cuối cùng bọn họ đều ôm đùi nàng cầu nàng đừng rời đi.
Theo
đuổi? Hạ Hầu Dận nhíu mày.
Hắn
không cần phải nói, chỉ cần nhìn sơ qua nét mặt hắn là Giang Sơ Vi liền biết ý
tứ của hắn, nàng tức giận đẩy hắn ra, “Ta muốn nói ta không phải Tô Tú Dung.”
Nàng
hai tay chống nạnh, ưỡn ngực, kiêu ngạo mà nhìn hắn, “Ta, Giang Sơ Vi, là một
đại mỹ nhân điên đảo chúng sinh.”
Tự
tin không ai bì nổi kia khiến Hạ Hầu Dận nở nụ cười, đây là lần đầu tiên hắn
nghe được có người tự khen ngợi chính mình như vậy, thật không khiêm tốn chút
nào, nhưng lại không cho người ta chán ghét.
“Ngươi
cười cái gì?” Nghĩ rằng hắn không tin lời của nàng, Giang Sơ Vi giận.
“Ta
tin tưởng.” Hạ Hầu Dận bắt lấy bím tóc trước ngực nàng, hơi hơi dùng sức mà
kéo.
“Ối!”
Giang Sơ Vi kêu đau, da đầu bị đau làm cho nàng không thể không tới gần hắn,
“Ngươi làm cái gì đó?” Nàng tức giận đến muốn đánh người.
“Ta
tin tưởng ngươi rất đẹp.” Tự tin của nàng chiếu sáng khuôn mặt bình thường, làm
cho nàng trông đặc biệt hơn, giống một ngôi sao sáng, rất đẹp, thực chói mắt.
Giang
Sơ Vi ngẩn người, ý muốn đẩy tay hắn ra nhất thời dừng lại.
“Cho
nên...” Bàn tay ấm áp xoa mặt nàng, Hạ Hầu Dận thế này mới phát hiện, mặt của
nàng rất nhỏ, một bàn tay của hắn cũng có thể ôm trọn.
Trước
kia hắn chưa từng nhìn kỹ Tô Tú Dung, nhưng hiện tại, hắn lại chú ý tới nàng --
Giang Sơ Vi.
“Tiếp
tục làm cho ta cảm thấy thú vị đi!” Ngón cái lướt qua cánh môi, bờ môi nho nhỏ,
màu hồng nhạt, “Chỉ cần không khiến ta cảm thấy nhàm chán, ngươi có thể tiếp
tục sống ở Phượng Nghi cung, tiếp tục làm Tô Tú Dung.”
Giang
Sơ Vi tức thì muốn gạt tay hắn ra, thế nhưng lại không thể nhúc nhích, ngực nổi
lên một cỗ xôn xao