
người Tam Lang. Ngay cả cười
cũng không cười cho người ta một cái, chỉ chờ nàng thắt xong, vuốt vạt áo,
khoát áo choàng, hắn mới gật gật đầu, chạy lấy người.
Mới bước qua bậc cửa, Tam
Lang lại quay đầu, do dự một hồi lâu, mới nói, "Nếu về trễ, ta sẽ cho gã
sai vặt trở về báo.”
"Dạ." Nàng còn muốn
đưa, lại bị Tam Lang giữ ở cửa ngăn cản.
"Lạnh, đừng đưa."
Sau đó bước
... Đây thật sự là, không
chán ghét, đúng không?
Nàng cảm thấy huyệt thái
dương có chút đau.
Nàng xuất giá vào đầu tháng
chạp. Nhưng lại không có lại mặt (ngày thứ ba sau khi kết hôn hai vợ chồng sẽ
về thăm nhà vợ gọi là lại mặt).
Đây là lão cha nàng nói,
"Trời rét đông lạnh, tứ nha đầu bị ta sủng nên yếu ớt. Dù sao năm mới ở
trước mắt, mùng hai về nhà mẹ đẻ kết hợp lại mặt là được rồi, sao phải ép buộc
tứ nha đầu cùng cô gia?”
Nói thì rất dễ nghe, nhưng
cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Lão cha nàng ước gì nàng vĩnh
viễn đừng trở về, đỡ phải nhìn thấy nghiệt nữ này liền thịt đau đến đấm ngực
dậm chân.
Kỳ thật ông ta có gì mà thịt
đau? Chỉ Hạnh hờ hững nghĩ. Đồ cưới nàng mang tới, tất cả đều là đồ cưới lúc
trước của mẫu thân nàng, còn bị nuốt không ít, lão cha nàng một văn cũng không
cho thêm, sính lễ lại không chút khách khí nhận
Nếu không phải nương trước
lúc lâm chung đã ủy thác một nửa cho các cậu nhà mẹ trông nom, sau khi chỉ hôn
tới cửa tranh cãi muốn kéo đến kiện trước mặt thánh thượng, lấy về được một nửa
của một nửa, nếu tất cả đều ở trong tay lão cha nàng, nàng đã sớm tay trắng ra
khỏi nhà.
Nói đến buồn cười, nhà khác
đều là kế mẫu quan tâm đến đồ cưới của con vợ trước, nghĩ biện pháp chiếm lấy,
Hứa gia môn phong lại không giống bên ngoài, chính là cha ruột nắm chặt không
buông, luôn miệng mắng nàng bất hiếu, muốn cáo nàng ngỗ nghịch.
Cũng không nghĩ, mẫu thân vốn
sinh ra đã yếu ớt bản tính kiều thúy, mọi thứ luôn nói thẳng, lúc còn trẻ phụ
thân còn không phải nhờ mai mối cưới vào cửa sao. Lừa gạt quản lý điền sản đồ
cưới của mẫu thân, trên tay có tiền, một cái hai cái a miêu a cẩu gì đó đều kéo
vào cửa... Đúng lý hợp tình chỉ trích mẫu thân không thể sinh dục, cần khai chi
tán diệp vân vân...
Lấy tiền của vợ cả mua tiểu
lão bà, thật có tiền đồ. Nàng lớn lên chút hiểu chuyện, thường thường châm chọc
nghĩ như vậy.
Kết quả thật buồn cười, đám
tiểu lão bà này thật chịu khó nở hoa, trước nàng liền có ba tỷ tỷ. Sau lại mẫu
thân có nàng, thiếu chút nữa chết vì sinh khó, vẫn là nữ nhi. Sau vẫn là hai
muội muội, một nhà sáu thiên kim.
Khai chi tán diệp chỗ nào?
Mẫu thân sớm nản lòng thoái
chí, chỉ cố chấp một chuyện. Nữ nhi của bà còn chưa lớn lên, không thể đứt trên
tay bà, đồ cưới không thể tiện nghi cho tên lang sói nhẫn tâm kia.
Không có con trai trưởng? Có
lỗi với tổ tông Hứa gia? Ai quản hắn. Con cháu Hứa gia còn lang tâm cẩu phế có
lỗi với bà kìa. Có đích nữ là được, bà không thể có lỗi với thái tổ nãi nãi Phó
thị, làm cho Phó thị đích truyền mẹ truyền con gái, truyền hơn hai trăm năm lại
gián đoạn ở đời bà.
Những lời này, nương của Chỉ
Hạnh cho tới bây giờ không nói cho nàng, ngay cả một câu oán hận phụ thân cũng
chưa từng nói với nàng. Nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, từ nhỏ mắt lạnh
nhìn đến lớn, chẳng lẽ còn nhìn không ra nhìn không thấu? Vậy nàng còn dám nói
mình là Phó thị đích truyền sao?
Nàng cả đời ôn nhu uyển
chuyển, chỉ ở năm mười hai tuổi nổi bão một lần. Khi đó mẫu thân đã chống đỡ
không nổi nữa, lão cha tự mình không có mặt mũi đến đòi, xui khiến năm di nương
đến tranh cãi ầm ĩ phân đồ cưới.
Mẫu thân đã nói không nên
lời, nhưng cũng không nhìn đám di nương tranh cãi ầm ĩ này. Ánh mắt chỉ quyến
luyến nhìn nàng, đầy cõi lòng không đành cùng thương tiếc.
Nàng chung quy cũng muốn cho
mẫu thân yên tâm.
Thấp giọng cùng Lý ma ma
trước mặt nương nhỏ nhẹ nói vài câu, Lý ma ma ngạc nhiên, đều đã quên khóc.
"... Tứ cô nương? Ngài là nói, giới xích (thước)?”
"Giới côn." Chỉ
Hạnh trầm mặt, "Qua bổn gia đưa giới côn
Họ Hứa mặc dù không phải thế
gia, ở địa phương cũng là đại tộc. Ở bổn gia nói chuyện, tộc trưởng lớn nhất,
bối phận không đủ, quan dưới tam phẩm, đừng nghĩ cùng tộc trưởng ngồi nói
chuyện, ngoan ngoãn đứng đi. Nguyện vọng lớn nhất đời của lão cha nàng chính là
làm đến quan tam phẩm, cáo lão hồi hương, có thể cùng tộc trưởng ngồi nói
chuyện, tốt nhất tương lai còn có thể lên làm tộc trưởng.
Ở nhà này, cái gì cũng không
lớn hơn giới côn đưa từ bổn gia đến.
Lý ma ma mạnh mẽ lau nước
mắt, "Tứ cô nương, nô tỳ đi ngay!”
Nói là giới côn, trên thực tế
chỉ là cây đòn gánh sơn đen, dựng thẳng lên còn cao hơn nàng lúc đó, đánh người
có thể đau đến xương tủy.
Nàng cầm lấy giới côn, hung
tợn mắng một trận "Đích ở trước trưởng, thê đứng đầu thiếp, lễ pháp có
khác, cao thấp có phân", liền múa giới côn đem năm di nương cùng ba tỷ tỷ
ra sức đánh một chút, ngay cả đám hầu vọt vào muốn ngăn cản cũng bị nàng một
đường đánh ra ngoài, "Trong ngoài hỗn tạp, nhà này cao thấp không có mặt
trời!", khẽ kêu quản gia theo gia pháp trừng phạt, để nàng tr