
khăn. Bàn tay thô bạo của Đình Văn nắm lấy lưng quần con giật mạnh. Con túm chặt quần không cho hắn thỏa tà ý. Tay con quờ quạng khắp nơi, cuối cùng cũng nắm được cái bình bông trên đầu giường đánh mạnh vào đầu hắn.
“Choảng”
Cú đánh làm cái bình bông vỡ tung tóe, mà hắn không hề hấn gì. Hắn tức giận bóp cổ con nghiến mạnh.
“Ặc…ặc…ặc…” “khộc…khộc…” - Con nghẹn thở xuýt chết, con lả người đi vì mệt, hắn thô bạo tát con liền mấy cái mạnh khủng khiếp, khiến đầu con đập vào thành giường. Con thở hổn hển, sức lực đã cạn kiệt. Hắn bình tĩnh trút bỏ toàn bộ y phục đang mặc trên người, phơi bày cái thứ khủng khiếp đó. Con kinh hãi khi nghĩ tới những điều sắp xảy ra. Ác vật đó của hắn sẽ đi vào cơ thể con một cách vô cùng man rợ.
- Không được bước tới đây! Nếu anh còn bước thêm một bước nữa tôi sẽ chết cho anh coi! - Con vớ lấy mảnh bình vỡ đưa lên cổ, đe dọa hắn.
- Cô muốn chết lắm sao? Vậy thì chết đi. Tôi sẽ làm tình với xác chết. Ha ha ha ha… - Hắn còn kinh tởm hơn một kẻ bệnh hoạn.
- Đồ biến thái! Cút đi…cút đi…
- Ồ, sẽ thú vị lắm đây!
Lợi dụng lúc con mất tập trung hắn lao vào nắm chặt lấy cổ tay con gỡ mảnh vỡ trên tay ra, rồi đè siết con xuống giường.
“Vậy là hết!”
Con nhắm mắt, buông xuôi… chấp nhận số phận.
“Rầm”
Cánh cửa bật ra đập mạnh vào tường. Nhanh như chớp người đàn ông lao vào ôm lấy hắn quật xuống nền nhà, đấm đá túi bụi. Hắn cũng chống trả lại quyết liệt, hai người đàn ông dằn co nhau rất dữ dội. Con vừa mừng, vừa sợ…đó là Khôi Nguyên, ảnh đã đến để cứu con. Nhưng xem ra tình hình không ổn, Đình Văn quá mạnh khiến Khôi Nguyên phải chống đỡ rất vất vả. Hắn đang ôm chặt lấy anh ấy. Con xán lại để giúp Khôi Nguyên liền bị quơ trúng một đấm té ngửa ra sau. Đình Văn chồm lên người Khôi Nguyên, hắn một tay ôm cứng ảnh; một tay dí mảnh thủy tinh vào cổ anh ấy. Khôi Nguyên gồng mình, nắm chặt cổ tay hắn, không để hắn dí sát mảnh thủy tinh vào cổ. Lợi dụng lúc hắn sơ hở, Khôi Nguyên bấu vào hốc mắt của hắn. Chỉ nghe hắn rú lên một tiếng rồi đứng lên, tay chân quờ quạng. Khôi Nguyên bắt lấy thời cơ, búng tôm bật dậy, đá cho hắn một cú vào bộ hạ. Đình Văn “ứ” lên một tiếng rồi ngã bịch xuống nền nhà.
- Ngọc Diệp, cô không sao chứ? - Khôi Nguyên tựa lưng vào thành giường, vừa thở vừa nói.
Con chạy lại ôm lấy ảnh, không biết nói gì ngoài nước mắt. Khôi Nguyên còn pha trò:
- Cô lại mít ướt nữa rồi! Đúng là tôi mắc nợ cô nhiều quá, không biết khi nào mới trả hết đây? Mau mau kiếm gì trói hắn lại đi trước khi hắn tỉnh dậy! Thằng này công nhận khỏe thật đấy!
---
15 phút sau,
15 phút sau, Anh Quốc Việt và Ý Nhi cũng đến. Đình Văn bị trói siết tay bằng chiếc áo sơ mi, hắn đang ngồi cúi mặt nhìn xuống nền nhà, hắn không dám ngẩn đầu nhìn người khác vì xấu hổ. Khôi Nguyên đã khỏe lại, ảnh lục trong tủ lạnh lấy chai bia, ảnh nốc ừng ực giống như kẻ khát nước bị lạc trong sa mạc. Uống xong chai bia, ảnh lấy xì gà ra hút. Trong căn phòng sực nức mùi thơm của xì gà, Khôi Nguyên giải thích cho tụi con hiểu lý do ảnh vẫn chưa chấm dứt vụ án, mà tiếp tục điều tra; cho đến khi đã thấu được ngọn ngành.
- Điều gì khiến cậu tiếp tục kiên trì theo đuổi vụ án, trong khi nó đã “kết thúc” rồi? - Quốc Việt hỏi Khôi Nguyên.
- Như tớ đã nói với cậu, vẫn còn một sợi dây chưa kết nối vào mạng lưới. Cụ thể là cái đinh cùn, Ngọc Diệp đã nhắc nhở tớ rất đúng lúc. Cây đinh đó là lý do tớ tiếp tục cuộc điều tra. Cậu có biết, nguyên một tuần qua tớ đã đi đâu không?
- Cậu đã đi đâu vậy Khôi Nguyên?
- Đi truy tìm lai lịch của một người.
- Không lẽ nào là anh ta… - Con chỉ vào Đình Văn.
- Đúng. Con người này không đơn giản chút nào. Hắn ẩn mình rất khéo nhưng vẫn không thoát khỏi lưới trời, đã đến lúc hắn phải trả giá cho những hành động xấu xa của mình. Tôi nói đúng chứ! Hoài Phong.
- Hoài Phong? - Con thốt lên, - Anh nói gì vậy Khôi Nguyên, làm sao có thể như vậy được?
- Chính những điều tưởng chừng như không thể lại dễ dàng qua mắt được người khác đấy Ngọc Diệp.
- Anh đang nói cái quái gì vậy hả?- Đình Văn hét lên.
- Thôi đủ rồi, đến nước này, anh còn muốn đóng kịch nữa sao? Nếu anh không muốn nhận thì để tôi bắt anh phải nhận. Anh chính là Hoài Phong con của Đăng Khoa, cũng là đứa cháu kỳ dị của ông Trịnh Vỹ. Hai mươi năm trước anh đã làm gì anh quên cũng nhanh chứ nhỉ?
- Nói xàm, tôi đã làm gì nào? – Đình Văn thách thức.
- Anh đã cưỡng hiếp cô Hoàng Lan, cướp đi số vàng bạc đá quý của ông Trịnh Vỹ, ép cô Kiều Oanh phải tự sát…và xém chút nữa thôi, nếu tôi đến chậm một chút nữa thì anh đã có thêm một nạn nhân mới rồi.
- Anh...anh…dựa vào đâu mà nói vậy hả? Tôi cần gặp luật sư của mình, tôi sẽ kiện anh tội vu khống. - Đình Văn đe dọa.
- Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng. Anh nên nhớ vì sao anh bị bắt. Đó không phải là tôi tài giỏi gì, mà bởi việc làm của anh khiến trời đất, quỷ thần phải căm phẫn. Đồ biến thái kia, còn không mau hiện nguyên hình.
Đình Văn cười một tràng thích thú, rồi thản nhiên nhận tội:
- Ha…ha…ha…ha. Khá lắm! Khá lắm chàng thám tử đẹp trai. Hèn gì cô ta, - Đình