
n.
---
Thư của Ngọc Diệp.
Thư của Ngọc Diệp. Con và Đình Văn đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu cần thiết để chế biến món ăn. Con cũng đã nghĩ đến việc mình sẽ tặng cho ảnh một món quà sinh nhật, nhưng do thời gian kíp quá! Thời gian qua con lại bận với vụ án ở đồi trà, nên quên bẳn.
“Phải làm sao đây?”
Và con tự an ủi mình: “dù sao mày cũng phải trổ tài, làm cho ảnh một bữa tiệc ngon lành. Mày sẽ khiến ảnh vui, và ảnh sẽ cười rất nhiều.”
Sau khi đã mua thức ăn, rượu van, và bánh kem xong, tụi con cho xe dạo phố một vòng mới chịu về. Trên đường về nhà Đình Văn, con đã hỏi ảnh:
- Buổi tiệc hôm nay, anh không mời ai nữa sao?
- Em là người duy nhất đấy!
- Cũng phải, người thân của anh ở dưới Sài Thành hết rồi, ở đây anh có quen ai đâu.
- Sau này, anh sẽ về đây sống. Anh thích không khí và con người nơi đây. - Đình Văn hít vào một hơi thật sâu, tận hưởng làn không khí tươi mát.
- Còn em, chắc sau này em sẽ qua Úc. - Nét mặt con thoáng buồn khi nghĩ đến một ngày mình sẽ sống ở đất khách quê người, xa anh, xa bạn và xa em...
- Qua Úc ư?
- Dạ, anh hai em đang sống ở Úc, em chỉ còn ảnh là người thân duy nhất.
- Em đừng đi! - Đình Văn buồn rầu.
- Em chỉ nói vậy thôi, chứ tương lai ai mà nói được hả anh. - Con mỉm cười với Đình Văn.
Nhà của anh Đình Văn ở cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số. Trên một ngọn đồi cây cối rậm rạp, đó là căn biệt thự cổ được xây dựng thời Pháp thuộc. Căn nhà nhỏ bằng đá, có mái ngói hình chữ A, một khu vườn nhỏ xinh hình chữ D, được bao quanh bằng những hàng rào cây cắt tỉa gọn gàng. Căn nhà vẫn giữ được nét cổ kín, với hàng phong lan lưỡi hài, treo san sát dưới mái hiên. Một cái màn nhện lớn nằm trong góc tường, sát cửa ra vào.
Anh Đình Văn là một người thành đạt. Ngoài những bất động sản có ở Sài Thành, anh còn có nhiều nhà cửa, đất đai nằm rải rác trên khắp các tỉnh thành trong cả nước. Căn nhà này là một trong số đó.
- Nhà đẹp quá anh!
- Ừm, địa thế và kiến trúc đẹp, chỉ có điều hơi cô lập.
- Biệt thự thì phải vậy thôi, nếu hòa với đám đông thì không còn hấp dẫn nữa.
- Chúng ta vào nhà thôi em!
Con và anh Đình Văn bắt tay vào nấu nướng, căn nhà đầy đủ tiện nghi khiến con không khỏi thán phục bản lĩnh của Đình Văn, không ngờ ảnh còn trẻ mà đã làm nên được một cơ ngơi lớn như vậy; ảnh lại tốt bụng và lương thiện hơn ai, ai mà lấy được ảnh làm chồng chắc phải tu ba mươi kiếp mới được. Nghĩ đến đó con bỗng chạnh lòng, con vừa nhắc lại câu nói hôm nào của Khôi Nguyên: “được chạm vào người tôi cô phải tu ba mươi kiếp đấy Ngọc Diệp!”... “Con người vô tâm kia, đến bao giờ anh mới để lòng tôi được yên đây hả? Anh quá lắm Khôi Nguyên!” Nét mặt con chợt buồn rượi đi!
-Em đang nghĩ gì vậy Ngọc Diệp? - Thấy bộ dạng con như vậy, Đình Văn quan tâm.
- Dạ, không có gì đâu anh. - Con đáp, và cố gắng che giấu đi cảm xúc của mình.
- Anh gọt dưa leo xong rồi, phải làm gì tiếp đây? - Đình Văn nhướng mày hỏi con.
- Nhiệm vụ của anh xong rồi đấy! Anh hãy lên nhà trên ngồi đi! Để tự em lo liệu.
- Như thế coi sao được, phải giúp em chứ.
- Thôi mà anh. Em không muốn người ta đọc được bí kiếp của mình đâu. - Con mỉm cười nói chọc anh ấy.
- Ok, vậy anh ra ngoài, bắt đầu giây phút háo hức chờ đợi. - Đình Văn cười rất duyên.
Khổ thân cho con sơ Bình à! Vừa nấu ăn vừa phải nghĩ ngợi lung tung. Đầu óc con không thể yên được khi hình dung về con người đó. Trên đời này sao lại có những loại đàn ông như vậy nhỉ? Thật khiến người ta phải đau đầu mệt mỏi, khám phá con người của Khôi Nguyên còn khó hơn gấp trăm ngàn lần khám phá bí ẩn căn nhà ma quái trên đồi trà. Khôi Nguyên là một mê cung, mà bất cứ người phụ nữ nào lạc vào đó, sẽ không thể thoát ra được.
Lời kể của Quốc Việt.
Lời kể của Quốc Việt. - Sao rồi Quốc Việt? Vẫn không gọi được cho cô ấy sao? - Khôi Nguyên hỏi tôi rất gắt.
- Không được, hình như điện thoại Ngọc Diệp hết pin rồi. - Tôi đáp lời cậu ấy.
- Nhất định gã đã đưa Ngọc Diệp đến một nơi vắng vẻ rồi.
- Sao cậu lại dám chắc như vậy?
- Bộ mặt của gã đã hiện rõ rành rành rồi còn gì.
- Gã đang sống ở đâu? Cậu không biết sao Khôi Nguyên?
- Nếu tớ biết thì còn đứng đây với cậu hay không Quốc Việt?
- Cậu cố nhớ lại xem, có manh mối nào để truy tìm tung tích của gã không.
- A, phải rồi. Nhớ có lần Ngọc Diệp nói với tớ, hắn thường đến trường mầm non Sao Mai; nơi cô ấy đang làm giáo viên. Nếu chúng ta đi nhanh tới đó hy vọng kịp lúc.
- Cậu nói đúng. Thời gian kíp lắm rồi.
---
Chúng tôi khẩn trương đến trường mầm non Sao Mai. Đến nơi thì trường đã đóng cửa, Khôi Nguyên tức lộn ruột, cậu ấy đá mạnh vào cổng trường. “Bong…bong…bong…” - Chú bảo vệ chạy từ trong ra quát tháo:
- Này cậu kia! Làm gì vậy hả?
Tôi chạy lại kéo Khôi Nguyên ra, quay lại nói với chú bảo vệ:
- Xin lỗi chú!
- Có chuyện gì vậy chú Minh? - Giọng một cô gái cất lên.
- Ý Nhi, sao hôm nay cháu về muộn vậy?
- Dọn dẹp lại một ít vật dụng thôi chú Minh à!
Khôi Nguyên nhanh như chớp, chạy tới chỗ cánh cổng, gọi lớn:
- Ý Nhi! Tôi là bạn của Ngọc Diệp đâ