Polaroid
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326364

Bình chọn: 8.00/10/636 lượt.

trong áo ngực của con…con gồng người vùng vẫy khi mụ chuẩn bị dí mũi kim tiêm vào…

- Á…

“Rầm” Cánh cửa bật tung trước một cú đá mạnh kinh hồn. Một người đàn ông xuất hiện trước ngưỡng cửa.

“Gừ…gừ…gừ…” - Con Rott chuẩn bị tư thế chồm tới anh ta.

- Xịt! Cắn nó đi Rott! - Mụ ra lệnh cho con chó tấn công người đàn ông.

---

Lời kể của Quốc Việt.

Lời kể của Quốc Việt. Khôi Nguyên có vẻ rất căng thẳng, cậu ấy đang tập trung suy nghĩ cao độ. Rất hiếm khi tôi thấy cậu ấy rơi vào hoàn cảnh như vậy. Phải những vụ án vô cùng phức tạp, những tình huống thật nguy cấp… cũng chưa chắc khiến cậu ấy đánh mất đức tính điềm tĩnh của mình. Ban đầu, Khôi Nguyên còn khuyên nhủ tôi bình tĩnh lại. Nhưng về sau, tôi thấy cậu ấy còn mất bình tĩnh hơn tôi. Cậu ấy đang lo lắng Ngọc Diệp sẽ gặp nguy hiểm. Theo cậu ấy, động cơ của những kẻ bắt cóc không hề đơn giản là đòi tiền chuộc. Bọn chúng còn có ý đồ khác. Cậu ấy vò đầu, bức tóc; đi qua đi lại trong phòng với tốc độ chóng mặt. Biểu hiện gấp gáp của cậu ấy khiến tôi băn khoăn, tôi nghĩ mình nên hỏi xem cậu ấy đang muốn tìm kiếm điều gì. Nghĩ vậy, tôi mở lời:

- Này, Khôi Nguyên cậu đang nghĩ gì vậy? Chẳng phải nội dung lá thư đã ghi rõ rồi sao? Đến 5 h chiều chúng sẽ liên lạc lại với chúng ta. Hay là cậu muốn tìm ra nơi chúng đang giữ Ngọc Diệp trước 5 h?

Khôi Nguyên đứng lại một chặp, rồi mới nói với tôi:

- Mọi việc không đơn giản như vậy đâu Quốc Việt. Tớ thấy trong chuyện này có vấn đề… nhất định là có vấn đề… tớ phải tìm ra động cơ thật sự… chắc chắn đây không phải là vụ bắt cóc tống tiền…

- Tớ hiểu mà, cậu cũng bực mình không kém gì tớ. Chúng khiêu khích cả tớ lẫn cậu, chúng biết về chúng ta, trong khi chúng ta mù tịt về chúng. Càng ngày bọn này càng làm tớ điên tiết đấy Khôi Nguyên à!

- Cậu nghĩ chúng có gan vậy sao? Chúng rãnh hơi để làm trò hề này ư? Trừ phi…

Tôi thấy Khôi Nguyên cau mày. Tôi tò mò muốn biết cậu ấy đã nhìn thấy được điều gì, cậu ấy luôn như vậy. Mỗi khi cậu ấy cau mày tức là cậu ấy phát hiện ra một manh mối đắc giá.

- Trừ phi gì cơ?

Mắt Khôi Nguyên sáng lên. Môi cậu ấy hơi nhếch, Khôi Nguyên trả lời tôi:

- Hừ, tư duy bệnh hoạn thì không thể giống với người bình thường được.

Lời cậu ấy nói, làm tôi như người trên cung trăng. Tôi chẳng hiểu ra ý cậu ấy. Tôi còn tưởng Khôi Nguyên suy nghĩ căng thẳng quá nên đầu óc “lú lẫn” luôn rồi.

T hư của Ngọc Diệp.

T hư của Ngọc Diệp. ---

--- Người đàn ông đang vật lộn với con Rott, anh ta vày đầu nó xuống sàn nhà, đấm liên hồi… con chó cũng lì lợm không phải dạng vừa, nó cắn vào bắp tay, vào đùi, vào vai… của anh. Một đòn tấn công chí mạng của nó nhằm vào cổ họng của anh, kịp lúc anh bóp được cổ nó đẩy ra, rồi lao chồm lên người nó trong tư thế đè nó ngã ngửa. Anh nện liên hoàn những cú đấm búa vào bụng nó, bất chấp đau đớn anh vày siết lấy nó… con Rott vùng vẫy, lăn lộn… “ẳng… ẳng… ẳng…” Nó chui tọt xuống gần giường, bất ngờ mụ lao vào, đâm lên vai anh mũi kim tiêm. Người đàn ông dùng tay gạt vào chân mụ, khiến mụ ngã nhào xuống. “Gào… gào…” Những con mèo mặt mập lao vào tấn công anh. Anh chụp cổ một con ném vào tường, trong chốc lát đàn mèo rụt lui lại, đứng sau lưng mụ. “Ngao… ngao… ngao…” Chúng nhe nanh múa vuốt. Người đàn ông đứng thẳng dậy. Mặt mày trầy xước, máu me đầm đìa. Anh chỉ ngón trỏ vào mặt mụ, nói chắc từng tiếng:

- Tôi đã nói với bà, nếu còn động đến một sợi tóc của Hoàng Lan thì…

Ánh mắt của anh sắt lạnh khủng khiếp. Mụ Thùy Dung sợ sệt bước lùi về phía sau. Miệng nói lẩm bẩm:

- Là cậu… là cậu thật sao?

Người đàn ông tiến lại chỗ mụ, bất ngờ bị hoa mắt chóng mặt, một cánh tay cứng đờ, rụi xuống. Thuốc tê đang phát huy tác dụng. Mụ trông thấy, mau chóng lấy lại bình tĩnh. Mụ cười điên loạn, trên tay vẫn cầm con dao mổ.

- He he he… Đúng là ý trời, đúng là ý trời…tao sẽ làm thịt cả hai đứa chúng bay. He he he he…

Vừa dứt lời, mụ lao vào tấn công vị ân nhân cứu mạng con. Mụ la hét điên cuồng, vày lấy tóc anh, vật anh ngã xuống sàn nhà, tay kia mụ cầm con dao mỗ chủ tâm khứa vào cổ anh. Thế Anh gồng người, vận hết sức lực nắm chặt cổ tay mụ đẩy ra xa, không để cho mụ đạt được ý đồ hung ác.

- Gừ… gừ… chết đi… - Giọng mụ như ré lên.

Thế Anh nghiến răng, trừng mắt, tay anh vẫn giữ chặt tay mụ. Thế Anh đáp lại mụ:

- Con quỷ kia! Để xem mày làm gì được tao.

Mụ vận hết sức lực để cố sát. Những con mèo đen mặt mập ùa vào cào cấu lên mặt Thế Anh. “Gào… gào… gào…”

- He he he… chết nhé…. – Lưỡi dao mổ dí sát lại cổ Thế Anh.

- Á…áá... – Con la hét inh ỏi.

iếp thư Ngọc Diệp gửi Sơ Bình. ---

--- - Vở kịch đã đến hồi kết thúc rồi thưa bà! - Giọng nói quen thuộc vang lên.

Người đàn ông xuất hiện trước ngưỡng cửa, anh mang áo choàng, đội mũ fedora màu tím - đó là chàng- là Khôi Nguyên của con. Bên cạnh anh là người bạn Quốc Việt và những đồng sự.

Anh Quốc Việt chỉa súng vào mụ, nói sắt lạnh:

- Bỏ vũ khí xuống ngay!

Ban đầu, mụ định chống cự, lập tức Quốc Việt bắn một phát súng. Viên đạn bay xượt qua đầu mụ, vở tung kính cửa sổ. Những con mèo chạy tá