Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327400

Bình chọn: 8.5.00/10/740 lượt.

Còn nữa, những gì liên quan đến đại ca Phong là một ẩn số, ngay cả Anh Bằng là anh em thân tín của đại ca Phong cũng không rõ lắm về người anh kết nghĩa của mình. Chỉ biết anh ta là một tay hảo hán, sống chết vì anh em bạn bè cũng là những tay hảo hán. Sống vì hảo hán chết vì hảo hán. Chỉ có như vậy thôi, còn về lý lịch của đại ca Phong thì mù tịt… đại ca Phong là một dấu hỏi rất lớn.

Sau cuộc chiêu đãi của đại ca Phong, nhằm mục đích gắng kết hơn tình nghĩa huynh đệ mới vừa gặp gỡ. Anh Bằng tiễn chúng tôi về, trước khi chia tay Anh Bằng, Khôi Nguyên có hỏi:

- Đại ca có vẻ kín đáo trong chuyện đời tư của mình. Tôi có hỏi mấy câu nhưng đại ca không trả lời.

- Tính đại ca là vậy đó Khôi Nguyên, cậu chưa quen đấy thôi. Ngay cả tôi là người rất thân cận bên anh ấy mà cũng còn nhiều chuyện chưa biết huống gì cậu. Đại ca là người chỉ thích biết về người khác chứ không thích người khác biết về mình, nên cậu rút kinh nghiệm lần sau đừng hỏi đại ca mấy chuyện đó nữa.

- Tôi hiểu rồi Anh Bằng, một lần nữa cám ơn anh đã giúp đỡ.

- Sao lại nói vậy hả Khôi Nguyên, chính tôi mới là người phải cám ơn cậu mới đúng. Cậu không chỉ cứu tôi mà còn cứu cả đám anh em chúng tôi. Cậu nghĩ đại ca dễ dàng bỏ qua cho cậu chuyện cậu đã đánh người của chúng tôi vậy sao. Sau khi nghe và biết được cậu đã giúp đỡ người của chúng tôi, đại ca nghĩ cái tình nên mới bỏ qua tất cả đấy.

- Tôi biết mà, dù sao cũng nhờ có anh mọi việc mới suông sẻ như vậy.

- Chúng ta chia tay ở đây thôi, hẹn gặp lại hai người.

- Hẹn gặp lại anh.

Hai người đàn ông bắt tay nhau thật chặt Tôi cúi đầu chào Anh Bằng. Gần đây tôi nhận thấy mình ít nói hơn, tôi hay suy nghĩ và có dấu hiệu trầm cảm.

- “Uyên ương” sao mặt buồn thiu vậy? – Anh Bằng chọc ghẹo tôi.

- Dạ… - Tôi ngập ngừng không biết đáp lại thế nào nữa.

- Thôi được rồi, anh quanh về đi. – Khôi Nguyên nói.

- Vậy chào hai người nhé! – Anh Bằng dơ tay chào, vặn ga chiếc mô tô, đánh xoẹt chân chóng vụt đi.

Chia tay Anh Bằng, chúng tôi về lại đồi trà. Đêm hôm đó, xảy ra một sự cố mở ra một chương mới trong quan hệ của chúng tôi, và đánh giấu thêm một bước ngoặc khác của câu chuyện mà tôi đang kể. Sự cố đó là gì?



Buổi tối hôm đó, chúng tôi (tôi, Khôi Nguyên, anh Quốc Việt) làm một buổi party nho nhỏ để chia tay Ngọc Trinh. Cô ấy sẽ ra Hà Thành theo sự sắp xếp của Khôi Nguyên, để giúp đỡ cho một người có tên là Vũ. Ngọc Trinh có vẻ tiếc nuối lắm! Nhưng biết làm sao được, đó là mệnh lệnh của “sếp” – Ở trong công ty của họ, Khôi Nguyên là người có quyền cao nhất. Mệnh lệnh của anh ấy bắt buộc phải thi hành. Tôi không thể tự dối lòng mình, tôi cảm thấy vui và nhẹ nhỏm khi biết cô ấy sẽ rời đi vào sáng ngày mai. Tôi quá ích kỉ chăng? Sao cũng được. Miễn là cô ấy đừng có lúc nào cũng xà nẹo bên Khôi Nguyên.

- Ngày mai muội đi rồi, huynh ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe đấy.

- Muội yên tâm đi, huynh lớn rồi, tự biết lo cho mình.

- Huynh còn nói, đừng để muội biết được huynh bỏ bữa đấy nhé! Muội sẽ phạt huynh thật nặng đấy. – Cô ấy quay sang tôi, nói: - Chị Ngọc Diệp, chị chăm sóc anh ấy dùm em nhé! Nếu anh ấy không chịu ăn cơm thì chị cứ bắt ép ảnh phải ăn nếu không nữa thì chị cứ gọi điện thoại báo cho em biết.

Cô ấy cứ làm như tôi là đứa osin không bằng. Tôi phải có nhiệm vụ chăm sóc Khôi Nguyên theo sự sai bảo của cô ấy hay sao? Thế nhưng, tôi vẫn mỉm cười xã giao. Thực sự, trong lòng tôi không thoải mái chút nào. Ngược lại, cô ấy rất tự nhiên, cô ấy rất tự tin, như thể, Khôi Nguyên đã thuộc về cô ta, không ai có thể chiếm hữu được anh ấy, ngoài cô ta. Hừ, cô ta đã tự tin quá rồi đấy.

- Tôi chịu thôi, nếu anh ấy không muốn ăn uống thì tôi cũng hết cách. Tôi không thích bắt ép người khác.

Thái độ lạnh lùng của tôi đã tạo ra một khoảng cách với cô ấy. Ngọc Trinh cũng ý thức được điều đó, cô ấy chuyển sang nói chuyện với Khôi Nguyên và anh Quốc Việt. Tôi chọn cho mình cách im lặng, lắng nghe ba người họ nói chuyện với nhau. Lâu lâu anh Quốc Việt quay sang nói với tôi một câu để cho tôi thấy anh ấy vẫn chú ý đến sự hiện diện của tôi. Còn Khôi Nguyên thì dường như rất say sưa với cô muội muội của mình. Có những lúc cao trào, họ nói chuyện quên cả tôi và anh Quốc Việt. Đến 9 h tối, buổi tiệc mới kết thúc. Tôi và Khôi Nguyên tiễn hai người họ (anh Quốc Việt và Ngọc Trinh) đi được nửa đoạn đường mới trở về. Trước khi chia tay, Khôi Nguyên còn ôm Ngọc Trinh vào lòng. “Hừ, đồ háo sắc” – Tôi lầm bầm trong bụng.

Về đến nhà, Khôi Nguyên lấy chai rượu vodka, rồi lên thẳng phòng ngủ. Tôi đi theo anh ấy, bây giờ thì Khôi Nguyên đi đâu tôi đi đó, tôi không thể ở một góc vắng vẻ nào đó của căn nhà mà không có Khôi Nguyên bên cạnh. Khôi Nguyên ngồi uống rượu nghe nhạc, được khoảng nửa tiếng thì anh ấy tắt máy nghe nhạc, để cùng tôi nói chuyện. Chúng tôi nói về cuộc điều tra, về những phát hiện mới, và tiến triển trong thời gian qua. Tôi có hỏi Khôi Nguyên: “Anh không muốn tiếp cận Văn Phú nữa sao?” Khôi Nguyên nói: “Tôi sẽ không từ bỏ kế hoạch, cho đến khi nào moi được thông tin mà tôi cần.” Về phầ


XtGem Forum catalog