Teya Salat
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327413

Bình chọn: 9.5.00/10/741 lượt.

sao là tốt rồi. Cuộc vượt thoát của huynh rất thú vị, ông (ông lão chụp ảnh) chắc sẽ nhảy tót lên sung sướng khi đọc đến tình tiết đó.

- Người xưa nói đúng, họa chưa chắc là họa, phúc chưa chắc là phúc. Trong họa có phúc, trong phúc có họa. Nhờ sự cố đó mà ca ca của muội đã thu thập được những thông tin vô cùng quý giá.

- Khôi Nguyên à, cậu định sẽ đi gặp tên đại ca Phong đó thật sao? Hắn nằm trong danh sách đen (ghi chép thông tin của những tên tội phạm nguy hiểm) nhưng chưa bắt được đấy.

- Không thể bắt hắn được ư? – Ngọc Trinh hỏi.

- Không phải là không thể bắt hắn, nhưng, chưa tới lúc để bắt, còn nhiều “chuyện rắc rối” lắm em à!

- Em biết rồi, lại là chuyện xưa như thời phong kiến, cây có gốc… nhà có nốc đây mà…

- Xã hội của chúng ta là xã hội “ưu tiên” cho những mối quan hệ, kiểu xã hội khoanh vùng hướng tới lợi ích của cá nhân, gia tộc.

- Khôi Nguyên à! Cậu đang đụng chạm đến tớ đấy nhé! Nếu không có bác tớ giúp đỡ thì giờ này… chắc tớ còn đang ì ạch bò như con rùa béo.

- Vấn đề gốc rễ cả thôi, chúng ta đừng mất thời gian bàn luận về điều đó nữa, hãy tập trung chuyên môn nào. Khi nãy cậu có hỏi tớ muốn gặp đại ca Phong, tớ sẽ gặp hắn, và phải gặp hắn. Tớ cần tiếp xúc với hắn để tìm thêm manh mối, ít nhiều hắn cũng liên quan đến vụ án. Cụ thể là ở cái tên của hắn, cái tên đó khiến tớ và Ngọc Diệp đặc biệt quan tâm.

- Tớ chẳng hiểu gì cả, cách làm việc của cậu nhiều khi rất bí ẩn, cậu vẫn thích chơi kiểu bất ngờ với mọi người sao Khôi Nguyên?

- Có cả một câu chuyện dài mà tụi tớ nghe được qua lời kể của bà Hiền, có những tình tiết, những con người mà cậu và Ngọc Trinh không biết. Đặc biệt là người đó…

---

Sáng hôm sau,

Chúng tôi (tôi và Khôi Nguyên) đến gặp đại ca Phong qua “người anh em giang hồ” của chúng tôi.

Địa điểm là biệt thự số 8 trên đồi Thạch Môn.

Tôi vô cùng kinh ngạc, khi lần đầu tiên trông thấy nhân tướng của tay trùm giang hồ khiết tiếng đó. Hình dáng của đại ca Phong rất giống với một người… rất giống…

Người được so sánh đó là Hoài Phong (nhân vật kỳ quái trong câu chuyện của bà Hiền và cô Thúy)

Đại ca Phong rất cao, cao lều nghều (ước chừng hơn 1m 9) tay chân lóng ngóng, bàn tay bàn chân to bè như nải chuối. Đặc điểm ở hắn khiến tôi rất chú ý, đó là, hắn ngồi bằng lưng chứ không phải bằng mông như người bình thường.

Nhờ có sự giúp đỡ của đại ca giang hồ, nên cuộc gặp gỡ tiếp xúc diễn ra trong ôn hòa, không có đao kiếm, cũng không có bất kì áp lực nặng nề nào.

- Tôi đã nghe Anh Bằng (tên của đại ca giang hồ) nói lại, tất cả chỉ là hiểu lầm.

- Về chuyện điều tra thì đúng là như vậy. Còn về chuyện tôi đánh người em của anh thì không phải, đó là do tôi cố ý. Nhưng, thú thật tôi không biết đó là anh em của anh.

- Nếu cậu biết thì sao? Cậu vẫn dạy dỗ nó giúp tôi?

- Đại ca nghĩ Khôi Nguyên tôi là đứa không biết trên dưới ư? Dù tôi có là đứa cứng đầu cứng cổ, tôi cũng phải biết nể mặt đại ca chứ! – Khôi Nguyên xuống nước, đáp lời hắn với giọng điệu nhúng nhường. Tạo sao anh ấy lại làm như vậy? Chắc hẳn là có lý do.

- Ha ha ha ha… cậu (đại ca Phong chỉ tay vào mặt Khôi Nguyên, tâm trạng có vẻ rất vui)… giỏi lắm! Rất biết ăn nói. Cậu làm tôi thấy hứng thú với cậu rồi đấy.

- Nói thế chắc đại ca đã bỏ qua cho thằng em này? Thành thật mà nói, hôm nay, tôi đến đây để xin đại ca tha lỗi.

- Thằng em tôi, tôi rõ hơn ai hết. Nó là một đứa coi trời bằng vung, hách dịch, ngông nghênh… tôi đã nhiều lần nghiêm khắc dạy dỗ, không tin cậu cứ hỏi chú Bằng thử xem tôi nói có đúng không. Nhưng nó không chịu nghe tôi, lần này lại đụng phải cậu, cậu ra tay với nó cũng hơi nặng… cậu thử nghĩ xem, nếu đặc vào hoàn cảnh của cậu, cậu đứng trên cương vị là một người anh cả, thấy em mình bị đánh như vậy thì cậu có xót không, có thương em không? Khi hay tin nó bị đánh chấn thương phải nằm viện, tôi đã rất điên tiết, tôi chỉ muốn băm vằm cậu ra trăm mảnh.

- Tôi hiểu chứ đại ca, anh có cái lý và cái tình của anh. Lỗi nằm ở tôi đã không kiềm chế được cảm xúc.

- Thôi, chúng ta đừng nhắc lại chuyện không vui đó nữa. Nghe Anh Bằng nói, cậu là một tay đại hảo hán. Danh tiếng của cậu tôi đã nghe từ lâu, nay gặp mặt mới biết tiếng đồn quả thật không sai, cậu không chỉ có trí mà còn có dũng. Những chỗ như tôi chắc chắn không xứng với những người như cậu đâu Khôi Nguyên nhỉ? – Đại ca Phong nói bóng gió.

- Sao đại ca lại nói vậy? Tôi và Anh Bằng đã là anh em của nhau rồi. Anh Bằng xem đại ca như anh cả, tôi nào dám thất kính.

Đại ca phong đứng dậy nắm lấy vai Khôi Nguyên.

- Được câu nói này của cậu tôi như vừa ở trên chín tầng mây. Tôi rất trọng những anh hùng hảo hán giống như cậu Khôi Nguyên à! Thế nên, bất cứ lúc nào cần sự giúp đỡ cậu hãy nói với tôi một tiếng, đừng ngại.

- Khôi Nguyên xin cúi đầu cám ơn tấm chân tình của đại ca. – Nói rồi, Khôi Nguyên cúi đầu.

Cuộc nói chuyện tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ. Đại ca Phong đã bỏ qua chuyện Khôi Nguyên đánh trọng thương người em của mình. Cần phải nói qua, đại ca Phong chỉ có anh em kết nghĩa chứ không có anh em ruột.