Old school Easter eggs.
Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327723

Bình chọn: 9.5.00/10/772 lượt.

iệt, ai dám cho ra chứ Khôi Nguyên.

- Buổi diễn thuyết chắc là rất thú vị đây.

- Ôi, thật là điên quá sức tưởng tượng, từ đây cho tới lúc xuống lỗ tôi mãi khắc ghi về buổi chiều hôm đó...

Anh Trung nhớ lại...

Ms Thùy Dung bước lên bục diễn thuyết trong trang phục đầm đỏ.

Ms Thùy Dung hắng giọng, cất tiếng hùng biện:

“Hỡi các con! Những phần tử bị xã hội ruồng bỏ. Các con là những con gà bị chột mắt, là con chó bị cụt chân, là con heo con bò bị lở mồm long móng... các con đến đây do sự mặc định của tạo hóa để vinh hạnh được nhân loại chà đạp. Mặc dù bị đối sử bất công, bị vi chiếm đoạt quyền con người một cách trắng trợn, nhưng các con chẳng phải vẫn được cho ăn và sống đó sao? Đó là nhờ ai? Là nhờ có mẹ. Mẹ rất thương các con, và những ai ăn hiếp tới các con là đụng tới mẹ rồi đó nhé! Mẹ sẽ gh... ồ không, mẹ sẽ trừng phạt những kẻ dám coi thường những giá trị nhân bản, mẹ sẽ kiện ra tòa oán quốc tế nếu có đứa con nào của mẹ bị khai thác trong vấn đề cấy ghép nội tạng. Mẹ thương các con lắm, nên đứa nào bị ăn hiếp phải nói lại cho mẹ biết...”

“Mẹ Dung muôn năm! Mẹ Dung muôn năm!” Đám bệnh nhân tung hô điên loạn.

“Tuýt... tuýt... tuýt...” Các bác sĩ thổi còi để ổn định tình hình.

“Giữ gìn trật tự nào...”

Đám bệnh nhân không chịu nghe lời, chuẩn bị có dấu hiệu làm loạn.

“Bốp” Ms Thùy Dung điên tiết cầm trái xoài đặt trên bục diễn thuyết chọi vào đầu một bệnh nhân, rồi rống lên:

“Tất cả nín hết cho ta...aaa...”

Tiếng hét thật có uy lực, cả đám ổn định hàng lối để nghe tiếp bài diễn thuyết.

Ms Thùy Dung chỉnh lại tóc tai, đằng hắng lấy giọng, tiếp tục chương trình:

“Các con hãy xem mẹ đây, mẹ như thế nào? Trước đây mẹ cũng giống hết các con, mẹ từng bị chà đạp. Nhưng, mẹ đã đứng lên, đã dùng nghị lực siêu phàm của mình để chống lại số phận đã an bày. Và đúng như triết lý của Na - bồ - lê – ông – hiu (Napoleon Hill), số phận không nằm trong tay thượng đế mà nằm trong tay ta, nằm trong tư duy của ta. Những kẻ tin vào số phận là những kẻ hèn mọn và luôn là kẻ thất bại. Hãy thay đổi tư duy của các con để thành công, hãy đọc những cuốn sách hay để phát triển tư duy thay vì ngồi tán dóc và viết thư tình cho chàng hoặc nàng...”

“Khúc... khúc... khúc... khúc...” Đám bệnh nhân nhe răng cười.

“Trật tự, nghe mẹ nói hết đã nào... đó chính là thông điệp mà hôm nay, mẹ muốn truyền tải đến các con của mẹ. Các con có thắt mắc gì thì hãy hỏi mẹ ngay hôm nay đi, vì công việc của mẹ rất bận, phải chạy sô thường xuyên... mẹ cũng muốn cho các con thấy được cái tinh thần dân chủ bình đẳng của mẹ. Mẹ nói được, thì các con cũng nói được, mẹ không bịt miệng đứa nào cả, có gì thì hỏi đi, mẹ sẽ trả lời. Nào! Bắt đầu giơ tay là vừa rồi đấy các con.”

“Con muốn hỏi.” Bệnh nhân có chỉ số iq cao nhất (240) của bệnh viện dơ tay phát biểu.

“Ồ, một đứa con lém lỉnh, lanh lợi, mẹ nghe mấy bác nói chỉ số iq của con rất cao.”

“Dạ cũng xấp xỉ 240 thôi ạ!”

“Woah, mẹ rất thích những người thông minh. Mẹ thấy sướng.”

“Thưa mẹ, cho con hỏi thế nào là điên?”

“Điên tức là tỉnh, tỉnh tức là điên.”

Cả đám bệnh nhân vỗ tay bồm bộp.

“Con đã hiểu thưa mẹ.”

“Còn câu hỏi nào khó hơn nữa không?”

“Dạ có. Con xin hỏi mẹ một câu hỏi liên quan đến vấn đề cơ bản của triết học, định nghĩa về vật chất và ý thức. Vật chất và ý thức cái nào có trước, cái nào có sau... cài nào quyết định cái nào...”

“Chẳng có cái nào có trước, cũng chẳng có cái nào có sao, chẳng có cái nào quyết định cái nào ở đây cả... vật chất là ý thức... ý thức là vật chất...”

“Con vẫn chưa hiểu.”

Ms Thùy Dung cầm một trái xoài lên giảng giải:

“Đây là trái gì?”

“Dạ trái xoài.”

“Đó là vật chất.”

“Dạ, nhưng mà...”

“Bốp” Ms Thùy Dung ném trái xoài trúng ngay đầu bệnh nhân iq 240.

“Bây giờ trong đầu con đang nghĩ gì?”

“Trái xoài mất dạy.”

“Lúc này trái xoài chính là ý thức, đã hiểu chưa con trai?”

“Dạ, con đã hiểu, cám ơn mẹ đã khai sáng.”

Đám bệnh nhân lại vỗ tay bồm bộp. Tiếng vỗ tay lần này kéo dài không ngớt, chỉ ít phút sau đã chuyển sang một cuộc bạo loạn. Bệnh nhân phá vỡ hàng lối, chạy đến bục diễn thuyết ôm Ms Thùy Dung khênh đi như một vị thánh. Những bệnh nhân khác thì đi đập phá lung tung khắp bệnh viện. Chúng tôi lại phải một phen “đàn áp” để ổn định trật tự “xã hội”.

- Sau đó thì sao thưa bác sĩ? Ms Thùy Dung có đi thăm bệnh nhân Hải Ninh không?

- Làm sao mà bỏ qua được phần đó Khôi Nguyên. Cũng giống như một số bệnh nhân khác khi lần đầu trông thấy nhân dạng của Ms Thùy Dung, bệnh nhân Hải Ninh hoảng sợ đến ngất đi. Chúng tôi phải cấp cứu cho bệnh nhân ấy, bệnh nhân Hải Ninh sau khi hồi tỉnh đã trở lại trạng thái bình thường, đến cuối giờ chiều thì đột nhiên lên cơn sốt... những gì xảy ra tiếp theo, thì cậu cũng biết rồi đó Khôi Nguyên.

- Vâng, thưa bác sĩ! Một buổi chiều “rất rất” khác thường đấy!

Chương 43

---

Thêm một ngày nữa Khôi Nguyên ngồi suy nghĩ đến căn não. Lúc thì, anh ấy ngồi một chỗ bấm chóp mũi, khi thì, anh ấy đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách.

Tôi biết rằng, trong những giai đoạn như v