
n luôn cả bản thân mình.
Bây giờ thì ảnh ngủ được rồi đấy. Lúc đó là 1h35’ Tôi cũng nên nhắm mắt lại đánh một giấc vậy. Cứ vậy... tôi nhắm mắt...
(...)
Tôi mở mắt ra nhìn đồng hồ thấy đã 3h30’, nhìn qua xem Khôi Nguyên đã dậy chưa. Anh ấy vẫn chưa dậy.
“Sâu ngủ đây mà.” – tôi lẩm bẩm trong miệng.
- Cô nói ai là sâu ngủ đấy hả?
- A, anh dậy rồi. Vậy mà còn nướng nhé!
Bị tôi chọc, Khôi Nguyên trả đũa ngay. Anh ấy bất ngờ ôm lấy vai tôi đè tôi nắm xuống chiếu. Người anh ấy nằm trên người tôi, mắt anh ấy nhìn sâu vào mắt tôi, môi anh ấy bắt đầu mấp máy.
Một tay Khôi Nguyên luồn ra sau gáy tôi, tay kia đút trong túi áo.
Anh ấy đưa miệng lại gần đốm lửa trên môi tôi. Tôi ngậm chặt môi lại, lần này, quyết không để anh ấy tùy tiện nữa.
- Ngọc Diệp, hãy xem đây!
Một tay của anh ấy đang cầm con cào cào mà chúng tôi đã bắt lúc sáng, còn tay này thì vẫn giữ sau gáy tôi, cả người ảnh đè cứng lấy tôi, nên tôi không thể cứ động được. Cứ thế... ảnh đưa con cào cào sát lại mặt tôi.
- Á... đừng mà Khôi Nguyên, làm ơn đi mà... tôi cầu xin anh đấy.
- Tôi sẽ cho nó cấu vào mặt cô, dung nhan cô sẽ bị hủy hoại cho tan nát... đến đây nào!
- Á... đừng... đừng... tôi chừa rồi... chừa rồi... không chọc anh nữa mà... làm ơn đi...
Tôi cố vùng vẫy, cựa mình nhưng vô hiệu, Khôi Nguyên quá mạnh mẽ, cơ thể tôi thì mềm mại yếu đuối, gặp phải bức tường thép như anh ấy đành bó tay chịu trói vậy. Hai chúng tôi cứ dằn co như vậy, bỗng...
- Ưm.
Tôi đứng hình không dám nhúc nhích. Cảm giác bên ngực phải của mình có cảm giác gì đó khác thường... Khôi Nguyên đã vô ý chạm phải ngực tôi, giây lát tôi đỏ mặt. Khôi Nguyên vội buông tay ra, hai chúng tôi cùng đứng dậy, tôi chỉnh trang lại y phục mặc trên người. Khi quay đầu ra cửa thì bất ngờ... chúng tôi đứng nghệch ra.
- A Di Đà Phật!
Một sư thầy trông còn trẻ (khoảng 35, 36 tuổi) đang đứng trước mặt chúng tôi. Khôi Nguyên vội bỏ con cào cào vào hộp thuốc. Sơ ý, chưa kịp đóng nắp hộp, con cào cào búng ra bấu vào mặt sư thầy.
- A! – Sư thầy la lên. Quýnh quáng gỡ con cào cào đang cào cấu trên mặt mình.
Cuối cùng sư thầy cũng gỡ được con cào cào, sư thầy nắm con cào cào trong tay...
- A! – Sư thầy lại la lên.
Đúng là, “họa vô đơn chí phúc bất trùng lai”. Sư thầy bị con cào cào nghiến vào lòng bàn tay.
Mặc dù đau đớn nhưng sư thầy vẫn cố nghiến răng chịu đựng chứ quyết không sát sinh, ngay cả việc rảy tay thật mạnh cũng không dám vì sợ làm con cào cào bị thương.
Khôi Nguyên khẩn trương chạy đến gỡ con cào cào trên tay sư thầy, rồi lại cho nó vào hộp.
Sư thầy chỉnh chu lại đạo phục, trở về tư thế trang nghiêm, chắp tay trước ngực, miệng liên tục niệm:
- A Di Đà Phật...
- Mô Phật! Xin lỗi thầy ạ! – Khôi Nguyên cũng chắp tay lại. Tôi cũng làm theo anh ấy, xin lỗi sư thầy.
- A Đi Đà Phật! Cửa chùa là chốn thanh tịnh, xin các thí chủ hãy giữ chút lòng thành kính. – Sư thầy nói năng rất từ tốn, nhẹ nhàng.
- Dạ, không phải như vậy đâu thầy, chỉ là... hiểu lầm... hiểu lầm thôi, bạch thầy...
- Bần tăng là người xuất gia, đâu dám “ăn không nói có”, những hành động khi nãy của thí chủ bần tăng đã trông thấy tất cả. A Di Đà Phật!
- Chúng con chỉ đùa dỡn với nhau một chút thôi ạ!
- Đùa dỡn mà như thế, e không phù hợp lắm ở chốn Phật đường này, mong các thí chủ hiểu cho.
- Dạ... đã làm phiền thầy... chào thầy chúng con đi.
Khôi Nguyên đánh bài chuồng, tôi cũng lo mà phắn gấp.
Sư thầy cất giọng từ bi:
- Hãy khoan! Thầy có việc này muốn nói với thí chủ. – Sư thầy gọi Khôi Nguyên.
- Dạ, thầy còn điều chi dạy bảo?
- Thí chủ có thể cho thầy xin con cào cào được không? Thầy muốn phóng sinh nó để tích thêm công đức.
- Tất nhiên là được rồi ạ! Đây, con cào cào này xin giao lại cho thầy.
Đưa con cào cào cho sư thầy xong, là chúng tôi dọt lẹ ra khỏi chùa. Thế đó, đừng ai dại mà đùa dỡn ở chốn Phật đường, hãy lấy chúng tôi làm một bài học.
---
Ra khỏi chùa Quan Thế Âm, chúng tôi qua công viên Yersin, để vào được bãi giữ xe của siêu thị. Bây giờ tôi mới chợt nhớ ra, từ trưa đến giờ chúng tôi chưa có thứ gì vào bụng. Đã gần 4 h chiều,
Những xe hàng cá viên chiên, súp cua, bánh tráng nướng mỡ hành với phô mai và khô bò, khoai lang và bắp nướng than... xếp hàng đầy công viên vui chơi giải trí. Mọi người đang nô nức thả diều, bọn trẻ con chơi xe đụng, những đôi nam nữ cặp kè bên nhau... bên những khóm păng xê tim tím.
- Khoan đã Khôi Nguyên, tôi lại muốn ăn vặt rồi.
- Có gì đâu mà ăn.
- Anh không thấy đó sao, đủ thứ kia kìa. Tôi thèm đậu khuôn với cá viên chiên quá. – Tôi nuốt nước miếng.
- Ôi, đành phải tiếp tục chiều theo ý cô vậy.
- Nhưng tôi quên mang theo vì tiền rồi. – Nét mặt tôi làm ra vẻ tội nghiệp.
- Cô gặp may đấy, tôi có mang tiền đây, thích ăn bao nhiêu cũng được.
- Anh nói thật đấy chứ?
- Cô làm như tôi là kẻ keo kiệt không bằng, thích gì thì cứ mua mà ăn, vấn đề là cô ăn được bao nhiêu chứ tiền bạc không thành vấn đề.
- Ôi, cám ơn anh Khôi Nguyên. Anh thật hào phóng.
Hai chúng tôi đến một xe bán cá viên chiên gần lối cầu thang dẫ