
g trộn lại với nhau.
Gia vị khác gồm: Chanh, ớt chín giã nhuyễn…
Chúng tôi tập trung vào chuyên môn, phải như vậy thì mới tận hưởng được hương vị đậm đà của tô mì quảng có giá trị.
“Rò… rò…rò…”
“Tính tinh tình… tính tinh tình… tính tinh tình tinh…” chuông điện thoại của Khôi Nguyên rung lên.
Anh ấy nghe máy:
“Alo(…)”
---
Từ chỗ quán mì quảng Hằng, chúng tôi đến thẳng bệnh viện Hòa Phát. Giám đốc Trung vừa gọi điện cho Khôi Nguyên nói về những dấu hiệu khác thường của bệnh nhân Hải Ninh.
Trên đường đi đến phòng đặc biệt, chúng tôi (giám đốc Trung, Khôi Nguyên, tôi) vừa đi vừa nói chuyện. Giám đốc Trung kể lại:
- Bệnh nhân Hải Ninh vừa rồi lại trốn ra khỏi phòng đặc biệt. Cũng may là không có thiệt hại về người.
- Như vậy tức là có thiệt hại về của rồi?
- Cũng không thiệt hại về của luôn Khôi Nguyên à! Nhưng, thiệt hại vì sinh linh thì có.
- Đó là dấu hiệu bất thường mà bác sĩ muốn nói tới?
- Khi biết được anh ta đã thoát ra ngoài, chúng tôi tá hỏa chạy đi tìm kiếm. Tìm hoài mà chẳng thấy anh ta đâu, khi đó chúng tôi ai cũng tái mặt; bệnh nhân Hải Ninh mà thoát ra được bên ngoài thì đúng là hiểm họa. Cũng may cho chúng tôi, lúc đang quýnh lên thì một bệnh nhân khác đến mách: “mấy bố ơi! Em nó đang đu trên cây hồng sau vườn kìa.” Chúng tôi tức tốc chạy ra sau vườn, đến chỗ cây hồng thì phát hiện ra Hải Ninh đang ngồi trên cành cây, trên tay đang cầm một tổ chim. Chúng tôi tìm đủ mọi cách dụ bệnh nhân Hải Ninh xuống nhưng vô ích.
- Cuối cùng mọi người đã dùng đến cách gì để đưa anh ta xuống?
- Tự anh ta trèo xuống sau khi đã dùng bữa điểm tâm.
- Dùng xong bữa điểm tâm?
- Khủng khiếp lắm Khôi Nguyên à! Chúng tôi, những người chứng kiến, đến nay, vẫn không nuốt nổi cơm. Bác sĩ Quân là tội nghiệp hơn cả, lát nữa tôi sẽ kể sau… trước mắt nói về buổi điểm tâm của bệnh nhân Hải Ninh, thật muốn lộn mửa. Anh ta bắt từ trong tổ chim ra một con chim non còn đỏ hỏn, lúc anh ta bốc con chim non lên chúng tôi còn nghe tiếng kêu chiêm chíp tội nghiệp của nó, anh ta ngửa họng thả con chim vào mồm, sau đó nhai rùm rụm. Bác sĩ Quân ói tại chỗ… cứ thế… hết con này đến con khác… ăn xong bữa sáng, anh ta trèo xuống, các bác sĩ lao vào khống chế con bệnh. Lần này, cũng lại là bác sĩ Quân xui xẻo, bị Hải Ninh cắn ngấu nghiến vào bắp tay phải. Bác sĩ ấy rú lên đau đớn lắm! Đến giờ vết thương vẫn còn xưng tấy, chỗ giấu răng rất độc, bầm tím lên rất gớm. bác sĩ ấy đã bị liệt, tạm thời xin nghỉ phép để điều trị. - Nguy hiểm quá vậy bác sĩ.
- Tôi đau đầu lắm rồi Khôi Nguyên à! Không biết đến bao giờ mới chấm dứt cái cực hình này đây? – Ông giám đốc thở dài não ruột.
Chúng tôi đã đến phòng đặc biệt, nơi giam giữ bệnh nhân nguy hiểm Hải Ninh.
Vẫn cái nhân dạng khùng khùng điên điên đó,
Cái đầu rối như tổ cưởng nghiêng sang một bên vai.
Bệnh nhân Hải Ninh mặc bộ bijama kẻ sọc trắng đen.
Nước miếng dễu đầy trên cổ áo.
Bệnh nhân trong như kẻ mộng du, đang áp sát mặt vào những chấn song. Một tay cầm cái ly nhựa, liên tục cạo cái miệng ly vào chấn song sắt.
- Anh ta đang làm gì vậy bác sĩ?
- Anh ta cứ làm vậy từ mấy ngày nay rồi cô Ngọc Diệp. Chúng tô đang cố tìm ra nguyên nhân đưa đến hành động đó. Nó xuất hiện kể từ ngày anh ta lên cơn động kinh, sợ hãi khác thường khi nhìn thấy cô nấu bếp.
---
Từ chỗ bệnh viện tâm thần Hòa Phát ra, Khôi Nguyên chở tôi đến siêu thị Ngọc Bích, ở đó chúng tôi đã gửi xe, sau đó, ra ngoài đi dạo quanh bờ hồ.
Hồ Xuân Hương sóng gợn lăn tăn.
Những mái tóc liễu xanh um soi bóng dưới tấm thủy kính.
Một chiếc lá vàng lìa cành… chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ gợn sóng lan tỏa.
Chúng tôi đi bên nhau, tôi hỏi lý do vì sao đưa tôi đi dạo, thì Khôi Nguyên đáp:
- Thư giản một chút cho đầu óc được thoải mái.
Bên kia đường là hàng rào dâm bụt, những đóa hoa đỏ thẫm phơi mình trong nắng ấm.
Có chú ong lượn lờ xung quay một đóa hồng dại, có lẽ nó đang phân vân xem có nên lao vào hút ít mật hay để dành cho ngày mai. “Để ngày mai thì muộn mất, con khác sẽ hút” Cuối cùng, bản năng đã chiến thắng, nó lao vào mơn trớn và hút sạch mật ngọt có trong đóa hoa kiều diễm.
Phía bên trong hàng dâm bụt là đồi cỏ xanh mươn mướt, đồi cỏ rộng thênh thang với những cây thông xanh tỏa bóng mát quanh năm, những bãi cát trắng, hồ nước trong mát… đồi cỏ được dùng làm sân gôn (ở đây người ta gọi là đồi cù) Hiện nay chủ sở hữu của đồi cù là ai thì tôi không được biết, nhưng trước kia nó thuộc về người nước ngoài. Đồi cù được rào kín xung quanh, có bảo vệ thay nhau túc trực. Người dân không được vào bên trong, chỉ có những khách VIP đến chơi gôn mới được nghênh đón, cung phụng.
Đó là, một đặc quyền của người giàu và là ước mơ cũng những người nghèo.
- Anh thấy những người giàu như thế nào?
- Sao tự dưng cô lại hỏi vậy?
- Tôi muốn biết tình cảm của anh dành cho tầng lớp đó.
- Tôi kính phục họ.
- Kinh phục ư! – Tôi vẫn chưa tin lắm.
- Ở đây tôi chỉ nói đến những người giàu làm ăn chân chính, và lương thiện thôi. Họ tạo ra được cơ ngơi đó là cái giỏi, cái hơn người của họ, họ t