
khác nên mới không đón nhận tình cảm của cô?
Lệ Quyên nét mặt buồn rượi khi nghe tôi nhắc đến Kiều Oanh (người con gái trong mộng của Văn Phú.)
- Ừm. Nhưng mà cô ta không có chút tình cảm nào với anh ấy cả.
- Chắc cô ta cũng yêu một người đàn ông khác theo một vòng lẩn quẩn.
- Phải đó. Cô ta yêu người đó giữ lắm!
- Lệ Quyên cỏ vẻ biết nhiều về cô gái đó nhỉ?
- Cô ta là tình địch của tôi, tôi phải biết chứ.
- Lệ Quyên đã gặp người đàn ông đó chưa? Người đó không biết ra sao, tôi tò mò quá!
- Anh ta giàu có, đẹp trai, tóm lại, theo cách nhìn của cô ta, người đàn ông đó xét về mọi thứ hơn hẳn anh Văn Phú.
- Lệ Quyên đã thấy anh ta rồi sao?
- Chưa Ngọc Diệp à! Tôi chỉ nghe chính miệng cô ta nói ra thôi. Bữa đó tôi đến gặp cô ta, bảo cô ta hãy dứt khoát với Văn Phú, đừng có làm ảnh khổ sở nữa, đừng có hành hạ ảnh nữa... cô ta đã nói thẳng: “Văn Phú tự chuốc lấy khổ, tự đem lòng yêu tôi rồi thêu dệt ảo tưởng, tôi xem anh Phú như một người anh trai, chứ tôi không hề yêu anh. Tôi có người yêu rồi, anh ấy là một người đẹp trai, giàu có, mọi mặt đều hơn hẳn Văn Phú, Văn Phú còn lâu mới lọt vào mắt xanh của tôi, nên cô cứ yên tâm mà ngủ, đừng sợ tôi cướp Văn Phú của cô.”
- Vậy ư?
- Vậy đó Ngọc Diệp. Cô ta chỉ yêu có duy nhất một người đó thôi. Nhưng anh Phú lại vẫn cố chấp mà lao vào, anh ấy cũng như tôi vậy. Biết mình đang làm con thiêu thân, nhưng vẫn không tránh được số phận.
---
Hết giờ tập võ, Khôi Nguyên đến đón tôi về. Lúc đưa tôi ra đến cổng, Lệ Quyên còn mỉm cười với Khôi Nguyên – vẫn nụ cười che giấu đi nỗi đau sâu tận tim. Đúng vậy, khi yêu một người (si mê một người) ta sẽ thấy người đó là tuyệt vời nhất, một loại ảo giác không hiếm gặp ở những kẻ đang yêu.
Vừa về đến nhà Khôi Nguyên đã hỏi ngay kết quả mà tôi thu lượm được.
- Cô tìm được thông tin gì có giá trị không?
- Lệ Quyên không biết rõ về người đàn ông đó, ngay cả tên tuổi, mặt mũi anh ta thế nào cô ấy cũng không biết. Nhưng, về chuyện tình cảm của Lệ Quyên thì tôi biết khá nhiều, vì cả buổi cô ấy chỉ tập trung nói về cái anh chàng vũ phu đó thôi. Cô ấy đã quá si mê rồi.
- Cũng không thể nói như vậy được, đó là tình yêu.
- Tình yêu? Có loại tình yêu sâu bọ như thế sao?
- Trên đời này có bao nhiêu người thì có bấy nhiều cách yêu.
- Phần anh thì sao? Anh đã tiếp cận được anh ta chưa?
- Rồi, lúc ra về tôi đã lấy được số điện thoại của anh ta, tôi hứa sẽ mời anh ta đi nhậu. Cô cũng biết mà, khi có chút men trong người đối tượng cũng chúng ta sẽ lật sổ trình bày từ A tới Z chuyện riêng tư của mình cho người “bạn nhậu tri âm”.
- Tửu nhập ngôn xuất đây mà.
- Tạm thời gác lại mọi chuyện, chúng ta tắm rửa, rồi đi ngủ thôi Ngọc Diệp.
- Anh quyên ăn luôn à! Tối nay chúng ta đã ăn gì đâu?
- Phải rồi, tôi thật đãng trí.
- Anh đi tắm trước đi, tôi sẽ đi nấu thức ăn.
- Khổ thân cho cô rồi Ngọc Diệp.
- Cái anh này thật là... – Nói rồi, tôi đứng lên xuống bếp.
Khôi Nguyên cũng đứng dậy, bất ngờ hôn lên má tôi.
- Cám ơn!
Anh ấy đi lấy đồ tắm, tôi đứng lại miên man với niềm hạnh phúc.
---
7h30 sáng,
Quán mì quảng Hằng,
Thực khách đông nườm nượp, người đứng đợi để mua mì quảng mang về thành xếp hàng dài, một đám khác vây quay cô chủ đang chậm chạp khỡ từng sợi mì, họ đang tranh dành với nhau từng gói mì quảng, họ tranh cãi và lý sự với cô chủ quyền đến trước và đến sau.
Những thực khách ngồi ăn tại quán cũng một cảnh ngộ “éo le”, bụng thì đói gần chết mà phải vừa cầm muỗng, đũa... ngóng đợi dài cổ. Những con mắt đồng loạt hướng về phía cô chủ quán, xem đã đến phiên mình hay chưa?
- Thật mất thời gian khi cô đưa tôi đến một cái quán như thế này?
- Anh không thấy một quy luật sao?
- Quy luật gì?
- Luật mì quảng.
- Tôi không biết cái quy luật đó, chỉ biết là chúng ta đang giống như... thôi, tôi không nói nữa.
- Anh này... không biết thì để tôi giải thích cho mà nghe. Luật mì quảng tức là: anh muốn đạt được thứ gì đó thì phải có một cái giá để trả, khi ấy anh mới quý trọng, và thấy thứ đã đạt được là thứ có giá trị để đánh đổi. Tô mì quảng ở đây cũng vậy, muốn ăn được nó thì cái giá để trả là một cái bụng đói, một thời gian chờ đợi nóng ruột, và một cảm xúc bực mình khó chịu.
- Sao giống như món mầm đá của Trạng Quỳnh vậy?
- Đúng rồi đấy. Loại tâm lý này ông bà mình ngày xưa đã biết rồi. Cho nên những người bán hàng ăn họ khai thác về yếu điểm tâm lý con người. Để món ăn của họ trở nên khác biệt và có giá trị, họ phải làm sao để người khác chờ đợi trong sự nóng ruột, không được thỏa mãn ngay lòng ham muốn của người khác, bởi vì bản tính của con người là vậy, họ sẽ thấy nhàm chán với những thứ có được quá dễ dàng.
- Mọi việc khác ở đời cũng tương tự sao?
- Có thể nói như vậy. Anh phải nắm bắt được tâm lý muôn thuở của con người. Kéo căn sợi dây thun ra đến gần mức giới hạn, sau đó mới thỏa mãn ham muốn của họ.
- Như thế thì phải làm ra vẻ khó khăn một chút.
- Anh hiểu rồi đấy! – Tôi cười híp mắt.
- Bữa nào tôi đưa anh đi ăn bánh tráng chảnh.
- Bánh tráng chảnh?
- Hàng quán đó nổi tiếng