
g hề trở về phòng thu dọn đồ đạc, chỉ đi như vậy, thật sự không hề mang theo thứ gì, cũng không hề trở lại gõ cửa; Cô gái nhỏ đó là ngoan cố như thế, hắn từng lĩnh giáo qua cô chấp nhất, xoay người bước đi lặng lẽ không phải hành động mà cô sẽ làm.
Người anh trai đó!
Tim của hắn, đột nhiên run lên. Tất cả suy nghĩ ở trong đầu hắn thoáng qua như tia chớp, hắn không trả lời câu hỏi của cô, chỉ trầm giọng đổi câu hỏi."Đồ Chấn có ở đó không?"
"Anh biết Đồ Chấn?" Cô gái sửng sốt lần nữa. Đáng chết! Cô gái này không biết hắn gặp qua Đồ Chấn! Chuyện đáng chết thật, không ổn rồi.
Hắn trắng bệch, nghiêm mặt, nói: "Tôi không biết, nhưng tôi đã gặp anh ta, bảy ngày trước, một người đàn ông tự xưng Đồ Chấn xuất hiện, dẫn cô ấy đi rồi."
Tiếng kinh hô cùng tiếng chửi rủa,từ đầu điện thoại bên kia truyền đến.
Cô gái che lại ống nói, quát bảo ngưng lại, hiển nhiên là những người ở sau lưng cô nghe lén cùng ồn ào , sau đó mới nói: "Irapa, Đồ Chấn hai tháng này đều ở đây, không hề rời đi, người đàn ông kia không phải hắn, là một người đàn ông người khác có dáng dấp rất giống hắn, hắn tên là John Mak. Sơ Tĩnh đã mất tích hơn hai tháng trước, chúng tôi đến bây giờ cũng không hề hành tung của cô ấy, tôi nghĩ bắt cóc cô ấy, chính là người đàn ông đó."
Mặc dù đã đoán được, nhưng hắn vẫn cảm giác giống như là bị người ta đánh một quyền.
"Có thể làm ơn nói cho tôi biết, tại sao anh lại biết cô ấy không?"
Hít một hơi thật sâu, hắn báo cho đối phương: "Hơn hai tháng trước, cô ấy ngồi phi cơ trực thăng rớt xuống, tôi mang cô ấy về nhà chữa thương."
"Hơn hai tháng này, cô ấy luôn ở chung một chỗ với anh?"
"Đúng." Hắn thô ráp mở miệng, trái tim rút chặt, chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rưng rưng. Đáng chết, lúc ấy nhất định cô đã biết đối phương là ai, nhưng là không muốn dính líu đến hắn, cho nên mới muốn đi vội vàng như thế. Hắn nhắm mắt lại, chính mình không thể tin được sẽ phạm vào loại sai lầm này, nói giọng khàn khàn: "Chỗ tôi ở không hề điện thoại, cô ấy vẫn muốn liên lạc cùng các người, nhưng gió tuyết quá lớn, chúng tôi bị bao vây."
"Lần cuối cùng anh nhìn thấy cô ấy, là ở địa phương nào?"
" Núi Andes." Hắn nói: "Tôi ở dãy núi Andes Châu Nam Mỹ."
Nghe vậy, cô gái kia lập tức phản ứng kịp, đổi bằng tiếng Tây Ban Nha đối thoại cùng hắn: "Nơi đó là ở Chi Lê, hay là Argentina?"
" Hướng tây bắc Argentina." Hắn báo cặn kẽ vị trí của thôn trang cùng nông trường.
"Cám ơn anh, chúng tôi cần tin tức kỹ lưỡng hơn, xin ngươi không nên di chuyển, , công ty chúng tôi đã có người đang Châu Nam Mỹ , bọn họ sẽ lập tức chạy tới, có thể nói cho tôi biết, số điện thoại ở chỗ anh không?"
Hắn đem số điện thoại báo cho cô, lại hỏi cô mấy vấn đề, sau đó mới cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm vào nguwoif đàn ông mặt tái nhợt trong gương, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ máu của hắn trong mấy phút kia đều bị rút hết ra khỏi người của hắn.
Ông trời ơi, hắn đã làm cái gì? Lúc đó hắn nên nhìn ra cô có cái gì không đúng, hắn căn bản không nên để cho cô rời đi. Mặc dù rất muốn lập tức xông ra tìm người, nhưng trừ gã anh trai chết tiệt đó ra, hắn không hề bất kỳ đầu mối nào, mà người nhà của cô hiển nhiên biết rất rõ ràng người đã bắt cô đi là ai. Hắn nhất định phải đợi người nhà của cô chạy tới.
Ngoài phòng, gió tuyết thổi cuồng loạn, trận bão tuyết này không biết còn phải thổi đến bao lâu.
Hắn hoài nghi người nhà của cô đến tột cùng phải mất bao lâu mới có thể chạy tới nơi này, có lẽ hắn nên chủ động xuống núi tìm bọn họ.
Nhưng mới vừa rồi, cô gái kia nói, bọn họ đã lên đường, nếu hắn và bọn họ bỏ qua, sẽ càng làm trễ nãi nhiều thời gian hơn.
Hắn nắm chặt quyền, chỉ có thể muốn mình phải kiên nhẫn chờ đợi.
Hắn không thể tiếp tịc phạm thêm sai lầm, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian, mỗi một bước đi kế tiếp của hắn, đều phải chính xác, không thể đi sai được, mới có cơ hội gặp lại được cô.
Cho nên, mặc dù lòng như lửa đốt, hắn vẫn chỉ có thể ngồi xuống, bắt đầu chờ đợi.
"Xin chào, tôi là Hàn Võ Kỳ." Một chiếc phi cơ trực thăng, vào lúc ba giờ đêm dùng một loại phương thức rất mạo hiểm, ở bãi bẫy thú ngoài gian nhà, hạ xuống trên mặt tuyết, nâng lên tảng lớn bông tuyết Mặc dù đã yếu bớt, nhưng gió tuyết vẫn còn đang gào thét, kia gần như giống như là liều mạng, nhưng bốn người đàn ông đi xuống khỏi phi cơ trực thăng này , hiển nhiên đối với việc bay trong loại thời tiết hỏng bét này, tuyệt không quan tâm.Bọn họ xách theo thùng dụng cụ, trang bị đầy đủ hết, nhảy xuống phi cơ trực thăng, hướng căn nhà đi tới.Người đàn ông dẫn đầu, sau khi hắn mở cửa, hướng hắn đưa ra bàn tay mang bao tay da, cùng hắn tự giới thiệu mình." Tôi là anh rể của Sơ Tĩnh, ngươi có thể gọi tôi là Hàn." Người đàn ông bắt tay có lực mà đơn giản.Ba người đàn ông khác, lục tục bước đến bên cạnh hắn, Hàn Võ Kỳ cùng bọn họ nhất nhất giới thiệu."Đồ Cần. A Lãng. Nghiêm Phong.""Irapa." Hắn mở miệng.Bọn họ đối với gương mặt xấu xí của hắn làm như không thấy, chẳng qua là gật đầu về phía hắn, sau đó ở trong phòng khách mở ra trang bị của mình mang tới. Sau đó ngoài cửa lại