
rồi, cô bất quá chỉ là một người khách qua đường, là một cô gái thành thị đáng chết được chiều chuộng, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm biết loại cô gái mảnh mai được nâng niu từ bé như cô, không thể nào ở trong núi cùng hắn chịu khổ nhọc.
Đối với cô, hắn vốn là không nên ngu ngốc mà có bất kỳ kỳ vọng nào.
Đi cũng tốt, đi là tốt nhất, để mắc công hắn cứ lo lắng khi đang ngủ chẳng may nằm đè lên người cô, như bây giờ thật tốt? Hắn có thể nằm thật thoải mái, không cần cả ngày lo lắng cô sẽ bị lạnh, sẽ đói bụng, sẽ lăn xuống núi , sẽ bị thú hoang công kích!
Mà hắn, không phải là không tốt, chẳng qua là chưa đủ tốt, chưa đủ tốt để để cho cô suy nghĩ sẽ lưu lại. Chậm rãi mở mắt ra, hắn thống khổ nhìn vị trí kia đã từng thuộc về cô. Trước đây, cô luôn nằm ở nơi đó, vùi ở bên cạnh hắn, vào ban đêm chen đến trên người hắn, gương mặt của cô khi ngủ là mềm mại, xinh đẹp đến như vậy, giống như sẽ ở bên cạnh hắn, nghỉ ngơi cả đời. Cô lệ thuộc vào hắn, lại đồng thời cũng sưởi ấm hắn. . . . . .
Ngực, buồn bực đau đớn.
Thôi, đừng suy nghĩ nữa.
Tất cả đều đã kết chú.
Phiền não, hắn nhắm mắt lại, lật người, cố gắng đem những kí ức hạnh phúc nhưng lại làm hắn đau lòng không thôi kia vùi lấp lại.
Thống khổ lại hôn mê , hắn vượt qua một đêm đông giá lạnh một mình.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lại loáng thoáng cảm giác như được cô trở lại bên cạnh, vuốt mặt của hắn, hôn nhẹ môi của hắn, khóc nói xin lỗi.
Irapa. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Hắn không muốn để ý cô, nhưng không có cách nào làm được. Tiếng khóc của cô quanh quẩn ở bên tai của hắn, hắn có thể cảm giác dược nước mắt cô chảy xuống trên mặt hắn, in ở lồng ngực. hắn
Hắn bắt được cô, muốn đẩy cô ra, nhưng đưa tay sau đó, ngược lại lôi cô vào trong ngực.
Cô không nói gì, chỉ rơi lệ nhìn hắn, tròng mắt đen ướt át, có hắn tồn tại trong đó. Đây là mộng. Hắn tự nói với mình, lại vẫn không nhịn được ôm lấy cô thật chặt, ôm lấy ấm áp mà hắn khát vọng không dứt này. Hắn có thể nghe thấy được mùi của cô, thậm chí nếm được nước mắt của cô, cảm giác được tim của cô đập.
"Đừng đi. . . . . ." Hắn khàn khàn mở miệng khẩn cầu, thống khổ nói ra yêu cầu mà khi hắn đang thanh tĩnh thì không dám nói ra khỏi miệng : "Làm ơn, đừng đi mà. . . . . ."
Nhưng, cô gái trong ngực, lại khóc biến mất tích.
Hắn chợt giật mình tỉnh lại, lửa trong lò đã tắt, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng nhạt từ phía dưới khe cửa xuyên qua.
Kaka chẳng biết lúc nào đã chạy đến trên giường , vùi ở bên cạnh hắn, bởi vì hắn ngồi dậy, nó cũng ngồi dậy theo, gương mặt đồng tình.
Hắn nhìn con chó kia, chỉ có cảm giác mình thật đáng buồn tới cực điểm.
Đèn nén tiếng mắng thẹn quá thành giận, hắn xuống giường, đút thêm mấy cây củi vào lò, nhóm lò lửa lên lần nữa, thay mình cùng Kaka nấu một nồi súp khoai tây thịt hầm,
Hắn ăn không biết ngon , rồi đến ngoài phòng xúc tuyết.
Đồ của cô rơi vung vãi ở ngoài cửa, lon sữa vỡ nát, khăn lau giắt lên lùm cây, bao tay da làm bằng da báo Châu Mỹ rớt tại trong đống tuyết, chiếc chăn bằng lông cừu, rồi lại đến trước mặt đôi người tuyết. Hắn thật rất ngốc mà, hắn cần chiếc chăn đó Đi lên trước, hắn đem chăn nhặt lên, lại nhìn thấy đôi người tuyết, bởi vì thiếu vắng chăm sóc, dưới ánh mặt trời mấy ngày nay, từ từ hòa tan biến hình. Áo choàng của người tuyết nhỏ bị gió thổi lệch ra, tóc lăn đến một bên, miệng cũng giống như người tuyết lớn đều rơi xuống đất, người tuyết lớn không chỉ rớt miệng, lông mày còn sai lệch, lỗ mũi cùng cùng chiếc mũ bằng bình sắt cũng bay không thấy bóng dáng, ba cái nút áo cũng mất dạng.
Hắn căn bản đã không còn nhìn thấy bọ dáng của chúng nó lúc trước đây.
Nhưng, đôi tay được làm bằng cây của bọn họ vẫn còn nắm chặt lấy nahu.
Đó là tư thế vào buổi sáng trước hôm cô đi, đặc biệt làm cho bọn họ.
Cô gái nhỏ ngốc nghếch kia, chỉ cần khi rảnh rỗi sẽ giúp bọn họ thay đổi tư thế cùng vẻ mặt.
Cô mỗi ngày đều sẽ đến chăm sóc bọn họ, hại hắn cũng ngu đần theo, không nhịn được cùng cô cùng nhau chăm sóc hai người tuyết sẽ tan khi ánh sáng đầu tiên của mùa xuân chiếu vào.
Hiện tại nhớ lại, đây là trò chơi sau khi hắn trưởng thành, lần đầu tiên chơi.
Hắn nhớ rất rõ ràng, hắn bắt đầu chơi bọn họ thì tiếng cười trong trẻo của cô vang lên; hắn nhớ rất rõ, cảm giác nắm bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô; hắn nhớ rát rõ cảm giác cùng cô cùng nhau vui vẻ cười to . . . . . .
Cô luôn có thể chọc hắn bật cười, làm cho hắn cũng muốn để cho cô cười. Irapa nhìn chằm chằm vào người tuyết không miệng lông mày rủ xuống , tim đột nhiên cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo. Cô cười, ấm áp tim của hắn. Một luồng hơi nóng đột nhiên tràn vào hốc mắt.
Đáng chết! Hắn không phải loại người thích đa sầu đa cảm, nhưng cô gái này cho dù là buồn hay vui, luôn có thể kéo theo tim của hắn.
Trên thực tế, hắn thậm chí không nghĩ ra, trừ khidduowjc ở cùng cô, suốt đời này của hắn có từng được vui vẻ qua như vậy.
Nhưng cô đã đi rồi, rời khỏi cuộc sống trống không tịch mịch và buồn bã của hắn.
Chậm rãi, hắn ngồi xổm người xuống, nhìn người tuyết nho nhỏ đó, hắn sửa lại áo khoác của