Teya Salat
Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327131

Bình chọn: 8.5.00/10/713 lượt.

ởng nữ nhân kia đến vậy, nhưng mọi người trong Thủy Vân cung võ công cao cường, có lẽ nữ nhân kia thật sự có thể bảo hộ được Tử Dạ, nhưng vách núi đen này sâu không lường

được, bọn họ thật sự còn sống sao?

Vệ Tử Thanh nhìn phía xa, đôi lông mày nhíu chặt, hắn hiện tại đã phong tỏa tin tức Tử Dạ mất tích,

nhưng một thời gian sau, Long Ngữ Lan nhất định sẽ đem lòng sinh nghi,

hơn nữa, mụ ta phái người tới ám sát, thấy một người cũng không trở về,

chỉ sợ qua không bao lâu, mụ ta sẽ một lần nữa phái sát thủ tiến đến.

Huống chi, hiện tại tình huống trong cung càng ngày càng nguy cấp, nếu Tử Dạ

không có long ấn hồi cung đúng lúc, hoàng thượng chỉ sợ sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Điều này cũng khiến cho hắn lo lắng.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, một thiếu niên áo trắng, lặng yên đi đến bên cạnh Vệ Tử Thanh.

Vệ Tử Thanh nhìn thiếu niên áo trắng liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói

“Du Hàn huynh, Thủy Vân cung các ngươi có một nữ tử tên là Phiêu Linh không?”

Du hàn hơi sững sờ, sau đó nhìn Vệ Tử Thanh, nói

” Vệ thị vệ vì sao hỏi như thế? Chẳng lẽ ngươi biết nàng?”

Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, trầm mặc một hồi, sau đó chậm rãi nói

“Thực không dám giấu diếm, nàng từng cứu ta, hơn nữa, không chỉ là một lần!”

Vệ Tử Thanh trong mắt hiện lên chút ảm đạm, cũng không tránh được ánh mắt

Du Hàn, ánh mắt của hắn hơi ưu thương nhìn về phía xa xa, nói

” Trong Thủy Vân cung quả thật có một nữ tử tên là Phiêu Linh, nhưng hiện tại nàng cũng không ở trong Thủy Vân cung.”

Vệ Tử Thanh nghe vậy, hai mắt sáng ngời, sau đó dồn dập hỏi

“Du Hàn huynh, vậy ngươi bây giờ cũng biết nàng ở nơi nào sao?”

Du Hàn hai mắt nhìn cảnh tuyết phía xa, trầm mặc thật lâu sau, mới nói

“Ta hiện tại cũng không biết nàng ở nơi nào..”

Nói xong, hắn dừng một chút, dùng thanh âm ấp úng cơ hồ nhỏ khó thể nghe thấy nói

“Ta cũng vậy, rất muốn biết nàng ở nơi nào……”

Vệ Tử Thanh cũng không có nghe rõ câu sau của Du Hàn, hắn nghe được Du Hàn nói cũng không biết nàng ở nơi nào, trong lòng không khỏi lại dâng lên

điểm mất mát, hắn vẫn có điểm không cam lòng hỏi

“Du Hàn huynh,

ngươi là hộ pháp trong Thủy Vân cung, làm sao ngươi lại không biết nàng ở nơi nào? Nàng không phải là người Thủy Vân cung các ngươi sao?”

Du Hàn trầm mặc thật lâu sau, bỗng nhiên nói

“Ta mặc dù là hộ pháp Thủy Vân cung, nhưng nàng vẫn ở trên ta, hành tung của nàng, ngay cả ta cũng không biết!”

Nghe xong lời Du Hàn, Vệ Tử Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, hắn không có nghĩ đến, nữ tử trẻ tuổi kia ở Thủy Vân cung địa vị lại còn ở trên Du Hàn,

nàng, rốt cuộc là ai?

Nghĩ đến đây, hắn đang muốn nói để hỏi rõ

ràng, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, một thị vệ vội vàng chạy tới, thở phì phò, đối Vệ Tử Thanh nói

” Vệ thị vệ, thái tử gia đã tìm được rồi!” Sơn đạo nhỏ hẹp trên núi Thiên Hoa, Tử Dạ cùng Diệp Lạc một trước một

sau chậm rãi hướng dưới chân núi đi đến, phía sau hắn là đám thị vệ vừa

mới gặp ở sơn khẩu đang lặng yên đi theo.

Hóa ra kẽ hở trên vách núi đen ở dưới cốc kia lối ra vào thông bên ngoài một chỗ chỗ trũng

trong rừng cây nhỏ, bởi vì lối ra cực kỳ nhỏ hẹp, hơn nữa lại bị cây cối bao phủ, mặt trên lại chồng chất lớp tuyết trắng dày đặc, cho nên người ngoài căn bản rất khó thấy được kẽ hở này.

Thời điểm Diệp Lạc

cùng Tử Dạ chui ra từ kẽ hở, vừa vặn gặp vài thị vệ đang đi tìm kiếm,

nhìn thấy Tử Dạ không có việc gì, mọi người mừng như điên, liền báo tin

cho Vệ Tử Thanh, sau đó cởi áo choàng trên người xuống phủ thêm cho Tử

Dạ quần áo không hoàn chỉnh, sau đó đoàn người hướng dưới chân núi đi

đến.

Ngoài hẻm núi gió tuyết thổi mạnh, nhiệt độ xuống cực thấp, hoàn toàn bất đồng thời tiết dưới vách núi. Diệp Lạc ở dưới vách núi

nhiệt độ ấm áp, ra khỏi nơi đó cảm thấy từng đợt gió lạnh thổi ập tới,

hơn nữa công lực của nàng đã mất đi hơn phân nửa, cho nên đi trong gió

lạnh, thân thể đơn bạc của nàng nhịn không được có điểm run run.

Diệp Lạc không khỏi bước nhanh hơn, nàng thật sự là có điểm không thể chịu đựng được rét lạnh thấu xương kia.

Bỗng nhiên, đội ngũ phía trước ngừng lại, Diệp Lạc ngơ ngác ngẩng đầu lên

nhìn, chỉ thấy Tử Dạ quay đầu lại đi tới phía sau, nàng có điểm nghi

hoặc, hắn vì sao đột nhiên quay lại?

Tử Dạ mặt âm trầm, chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Lạc, thời điểm Diệp Lạc còn không kịp phản ứng,

hắn bỗng nhiên cởi áo choàng trên người mình xuống, nhẹ nhàng mà vì nàng phủ thêm, động tác cực kỳ ôn nhu vì nàng buộc lại dây lưng.

Diệp Lạc lặng yên nhìn khuôn mặt kia, đáy lòng dấy lên cảm giác phức tạp xen lẫn chút mâu thuẫn. Nàng cúi đầu, nhẹ cắn môi, nàng muốn cự tuyệt, muốn nói cho hắn biết, nàng không cần hắn bố thí, nhưng lời nàng còn chưa

kịp nói ra khỏi miệng, Tử Dạ đã quay đầu rời đi.

Một thị vệ đứng bên, thấy Tử Dạ đem áo choàng trên người khoác cho Diệp Lạc, liền cởi

áo choàng của mình xuống, đưa cho Tử Dạ, nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vệ Tử Thanh

đằng xa, mang theo mọi người hướng bên này chạy vội đến.

“Điện hạ!”

Vệ T