
nàng cơ hồ thiếu chút nữa không khống chế được tiến lên vì hắn vuốt đôi
mắt ưu sầu, nhưng là, vừa lúc đó, trong Dạ Vân điện vội vàng đi ra một
thân ảnh nhỏ nhắn, hướng vườn hoa đi đến.
Đợi nàng thấy rõ ràng thân ảnh kia chính là cung chủ, nàng mới phát hiện, hắn sớm đã đi theo thân ảnh cung chủ vào vườn hoa.
Mất đi thân ảnh của hắn, nàng cơ hồ là không chút do dự đi theo vào vườn
hoa, đợi nàng tìm được bọn họ rồi, lại phát hiện bọn họ đã gắt gao ôm
nhau, nàng chán nản nhìn thân ảnh kia ôm nhau cùng một chỗ, cảm giác mất mát xoay người, đang muốn rời vườn hoa đi, lại trong lúc vô ý đã phát
hiện thái tử đang nhìn trộm!
Mà thái tử hiển nhiên cũng đã phát
hiện người trong đình, chính là sắc mặt âm trầm đứng ở tại chỗ, vẫn
không nhúc nhích, mà cung chủ cùng hắn lại không hề cảm thấy, mãi cho
đến qua một hồi lâu, cung chủ mới rời đi, mà hắn vẫn đang muốn đuổi theo thân ảnh cung chủ, thái tử trong bóng đêm phẫn nộ rời đi, cho nên,
trong nội tâm nàng vừa động, quyết định dẫn hắn rời đi, vì chính là
tránh cho hắn làm chuyện cung chủ khó xử.
Nàng biết, hắn đã yêu
cung chủ sâu đậm, bởi vì, mỗi buổi tối, nàng cơ hồ đều ở đây nhìn thân
ảnh hắn, mà hắn cũng không biết, ở chỗ sâu trong vườn hoa, thủy chung có ánh mắt ân cần theo hắn, mỗi ngày buổi tối làm bạn hắn trong đêm.
Yến Đào nghĩ đến đây, thở dài một hơi, nàng thật không ngờ, hắn đối cung
chủ tình thâm đến thế, lúc Lạc cung bị phóng hỏa, nàng ngay tại đó đã
trơ mắt nhìn hắn tức khí nóng giận công tâm, miệng phun máu tươi mà hôn
mê, thời điểm đó nàng thật sự rất muốn đi ra phía trước nói cho hắn
biết, kỳ thật cung chủ cũng chưa chết, nhưng là, nàng không thể, nàng
không thể làm như vậy, bởi vì, nàng là người Thủy Vân cung, trách nhiệm
của nàng chính là bảo hộ cung chủ, nàng sao có thể tiết lộ thân phận
cung chủ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt phức tạp của Yến Đào nhìn về
thiếu niên áo trắng phía xa xa, nếu, nếu hắn biết cung chủ không có bị
chết cháy, ngược lại bởi vì cứu thái tử mà rơi xuống vách núi, như vậy
hắn có lẽ sẽ càng thương tâm hơn! Cung chủ võ công cao cường, tuy rằng
trượt chân ngã xuống vách núi đen, không nhất định sẽ có việc gì, chính
là, bên cạnh nàng còn có thái tử thân bị trọng thương đã hôn mê, nàng có thể toàn thân trở về sao? Từng ánh mặt trời len lỏi theo vách núi đen chiếu rọi vào, hơi nước
trắng xóa trên mặt hồ được chiếu sáng ánh lên màu hoàng kim, toàn bộ
sương mù khe sâu tràn ngập ánh màu lấp lánh, tựa như ảo mộng.
Diệp Lạc lặng yên ngồi một chỗ trên tảng đá, hai mắt nhìn thẳng kẽ hở trên
vách núi, mà cách nàng không xa, ở trong hồ nước ấm, một nam tử dáng
người cao ngất, dung mạo anh tuấn đang ở trong hồ cố gắng đuổi bắt gì
đó, trên người hắn quần áo đã ướt đẫm, dính sát trên thân thể cao ngất
kia, trên khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ tươi cười, hắn dùng tay không ngừng
đập xuống nước, giống như một tiểu hài tử thiên chân vô tà.
Diệp Lạc quay đầu nhìn thoáng qua Tử Dạ ở trong hồ nước chơi đùa, nặng nề mà thở dài một hơi, thời điểm nàng té xuống vách núi đen đến bây giờ, đã
qua hơn hai tháng rồi, trong lúc này, nàng cùng Tử Dạ tìm toàn bộ khe
sâu, nhưng không có phát hiện lối ra, thời điểm Tử Dạ ngắt quả dại đã
phát hiện ở vách núi đen cao hơn mười có một kẽ hở.
Công lực
của nàng trong thời gian này đã dần dần khôi phục bốn phần, mười thước vách núi đen, không làm khó được nàng, nàng nhảy lên cái kẽ hở nhìn kỹ
phát hiện, kẽ hở này là lối thoát duy nhất trong vách núi.
Kẽ hở này cũng không rộng rãi, bên trong chứa gần một thân người nghiêng mà
qua, nhưng kẽ hở cũng là lối thẳng đi ra ngoài, cho nên, chỉ cần có thể
lên tới kẽ hở này, bọn họ có thể rời khỏi.
Nhưng nếu chỉ mình
nàng rời khỏi thì thực dễ dàng, nhưng vấn đề là còn có một người đã mất
đi trí nhớ, Tử Dạ từ sau khi mất đi trí nhớ liền đối với nội lực trong
cơ thể hắn không thể khống chế, muốn hắn nhảy lên cao hơn mười thước
vách núi đen, căn bản chính là chuyện không có khả năng, nếu, nàng không có mất đi công lực nàng cũng hoàn toàn có thể thoải mái mà mang theo Tử Dạ, nhưng là, nàng đã mất đi đại bộ phận công lực, ngay cả chính nàng
hiện tại nhảy lên cao hơn mười thước vách núi đen, cũng đã rất cố hết
sức, lại càng không cần phải nói mang theo một nam nhân như Tử Dạ cùng
đi.
Có lẽ không cam tâm bị Diệp Lạc vắng vẻ, Tử Dạ bỏ qua việc
nghịch nước trong hồ, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Lạc, kéo tay nàng, cau mày, vẻ mặt đau khổ nói
“Nương tử, cá này thật khó bắt a! Nàng xuống hồ cùng ta bắt được không?”
Diệp Lạc đôi mi thanh tú mỉm nhíu lại, lạnh lùng quát
“Cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, ta không phải mẹ ngươi cũng không phải con ngươi! Nếu ngươi về sau lại gọi ta nương tử, ta đây liền rời khỏi nơi
này, để mặc ngươi tại đây! Có nghe hay không?”
Tử Dạ chép miệng, mở to hai mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn Diệp Lạc, hắn không rõ, vì sao Diệp Lạc nghe thấyc hắn gọi nương tử, lại phát hỏa như vậy, nhưng là, hắn
cũng không nguyện ý Diệp Lạc rời đi, hắn cúi đầu xuống, tiểu tâm dực dực lôi kéo tay Diệp Lạc, ngập ngừng nhỏ giọng nói