Thái Tử Phi Thất Sủng

Thái Tử Phi Thất Sủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327063

Bình chọn: 8.5.00/10/706 lượt.



“Nàng đừng đi được không? Ta về sau không gọi nàng là nương tử nữa!”

Diệp Lạc nhẹ nhàng rút tay về, trên mặt biểu tình đã hòa hoãn, ngữ khí lại vẫn lạnh lùng

“Nhanh đi bắt cá, hôm nay bắt không được cá, ngươi đừng muốn vào trong sơn động ngủ!”

Tử Dạ giống như thực sợ hãi buổi tối không thể vào sơn động, hắn vừa nghe

thấy Diệp Lạc nói như vậy, vội vàng xoay người, hướng trong hồ chạy tới.

Diệp Lạc nhìn động tác ngốc của Tử Dạ ở trong hồ cầm cá, trong mắt hiện lên

một tia phức tạp, khi ngã xuống vách núi đen, nàng nghĩ trường hợp xấu

nhất có lẽ sẽ cùng Tử Dạ chết ở vách núi đen, nhưng nàng không nghĩ qua, Tử Dạ lại mất đi trí nhớ.

Nàng vốn tính chờ Tử Dạ thương thế

tốt lên, nàng sẽ rời đi, trở lại Thủy Vân cung, Tử Dạ sau khi khỏe hẳn

muốn rời đi chỗ này là một việc phi thường dễ dàng, nhưng nàng lại trăm

triệu không ngờ rằng, sau khi giải độc Tử Dạ cư nhiên mất đi trí nhớ, mà mất đi trí nhớ Tử Dạ lại hồn nhiên ngây thơ như vậy, nếu không phải sự

thật đặt ở trước mắt, nàng đánh chết cũng sẽ không tin nam nhân ở trong

hồ nước ngốc cầm lấy cá sẽ là Tử Dạ kiêu ngạo cao cao tại thượng!

Nàng tuy rằng không giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng coi như là nàng

cứu hắn một mạng, nàng hiện tại hoàn toàn có thể không hề băn khoăn rời

đi nơi này, lưu lại Tử Dạ ở chỗ này tự sinh tự diệt!

Nhưng thời

điểm nàng nhảy lên khe hở trên vách núi kia, nghe được Tử Dạ kia mang

theo tiếng gọi cùng khóc nức nở, lòng nàng nháy mắt mềm nhũn ra, một

chớp mắt, nàng rơi lệ rồi, nàng trong lòng thầm chửi mình không có cốt

khí, đối một nam nhân từng như thế thương tổn tới mình, cư nhiên không

bỏ được!

Nàng thương hắn sao? Nàng trong lòng âm thầm chất vấn

mình, nàng yêu Tử Dạ không phân rõ phải trái, tự đại ngạo mạn sao?

Không! Có lẽ, nàng từng vì hắn tâm động, nhưng thời điểm nàng bất đắc dĩ dùng thân thể của chính mình vì hắn giải độc, nàng liền quyết định, về

sau không bao giờ cùng nam nhân này có bất kỳ liên quan gì nữa, bởi vì,

nàng vì hắn giải độc, cũng không phải bởi vì nàng thương hắn, mà là bởi

vì nàng không thể nhìn hắn chết, nếu hắn đã chết, nàng không mặt mũi nào đối mặt mẫu thân dưới cửu tuyền, cùng hoàng thượng đang bị hoàng hậu

giam lỏng!

Nội tâm nàng ở chỗ sâu trong đang kháng cự phủ nhận,

nàng chính là đang thương hại hắn thôi! Không phải sao? Nàng là đồng

tình Tử Dạ từng cao cao tại thượng, không ai bì nổi, hiện tại thành một

hài tử cơ hồ cái gì cũng không hiểu!

Một con cá tươi sống đang không ngừng quẫy kịch liệt, cắt đứt trầm tư của Diệp Lạc.

Tử Dạ một tay bắt lấy con cá vẫn đang giãy dụa không thôi, cười hì hì chạy tới, hắn cầm con cá trong tay đưa tới trước mặt Diệp Lạc, hiến vật quý

khoe ra nói

” Nương tử, nàng xem ta lợi hại chưa? Chúng nó bị ta bắt được!”

Diệp Lạc nhìn trên mặt hắn hồn nhiên mà nụ cười sáng lạn, khóe miệng cũng

không khỏi nhếch lên một chút ý cười, nàng cố nín cười, cố ý quay đầu đi không nhìn Tử Dạ, lạnh lùng nói:

“Có gì đặc biệt hơn người? Nói không chừng, là con cá nhìn ngươi đáng thương, mới chính mình nhảy lên

bờ! Ngươi chẳng qua là nhặt được cái tiện nghi thôi! Có cái gì hảo mà

khoe ra?”

Nụ cười trên mặt Tử Dạ suy sụp hẳn xuống, hắn chu môi, bỗng nhiên mạnh ném con cá cầm trong tay, mạnh bổ nhào về phía trước,

đem Diệp Lạc gắt gao đặt ở dưới thân, tức giận kêu

“Nương tử, nàng nói bậy, nàng nói bậy! Con cá rõ ràng chính là ta chính mình bắt đến! Nàng nói bậy, nàng oan uổng ta!” Tử Dạ nói xong, bỗng nhiên cúi xuống hôn môi Diệp Lạc, có lẽ, hắn cũng

không xem như hôn, mà là cắn, hắn giống như dùng chính phương thức này

để diễn tả bất mãn của mình.

Diệp Lạc bị hắn gắt gao đặt ở trên

tảng đá, vốn định giãy dụa đẩy ra hắn, nhưng không ngờ, bị hắn thình

lình hôn mà giật mình! Mặt của nàng, từ hồng chậm rãi chuyển trắng, lúc

sau trắng chậm rãi chuyển xanh, đôi mắt thu thủy trong suốt ánh lên sự

phẫn nộ, nàng mạnh tay đẩy Tử Dạ ra, sau đó giơ tay nặng nề tát hắn một

cái!

Tử Dạ ngây ngẩn cả người, trên mặt của hắn hồng hồng, nửa

bên mặt bị Diệp Lạc tát, chậm rãi hiện lên rõ ràng dấu năm ngón tay, đôi con ngươi đen trừng lớn, kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, giống như hỏi nàng

chuyện gì xảy ra.

Đôi mắt trong vắt của Diệp Lạc ánh nước, nàng oán hận nhìn Tử Dạ, tức giận quát

“Cút! Ngươi cút cho ta! Nếu để cho ta nhìn thấy ngươi, ta liền giết ngươi!”

Tử Dạ vẫn không nhúc nhích nhìn Diệp Lạc, trong tròng mắt đen bỗng nhiên

xuất hiện vô số nước mắt trong suốt, một giọt một giọt, không tiếng động dọc theo khuôn mặt gầy yếu chảy xuống quần áo Diệp Lạc, ánh mắt của hắn mang theo khó hiểu cùng ủy khuất, hắn cong môi mỏng, mím môi, giống như không nghe thấy lời Diệp Lạc nói, vẫn không nhúc nhích.

Diệp

Lạc chỉ cảm thấy đáy lòng có một cỗ phẫn nộ không thể khống chế trào ra, nàng bỗng nhiên đẩy Tử Dạ vào hòn đá, hướng kẽ hở vách núi đen kia chạy đi, chạy tới mặt vách núi đen, nàng cơ hồ không chút nghĩ ngợi, trực

tiếp phi thân nhảy lên kẽ hở, ở một khắc này, nàng thầm nghĩ lúc này

phải rời đi thôi, nàng thầm nghĩ rời xa nơi này, rời xa nam nhân đáng

gi


Disneyland 1972 Love the old s