
kiêu ngạo, ngoài miệng lại nói:
-“Vương Phi nương nương là thiên tiên, người bình thường như Oánh nhi sao có thể cùng Vương Phi nương nương đánh đồng? Chỉ cần Lạc Vân hắn
không chê ta ta liền vui vẻ. . . . . .”
Vệ Lan nhìn Lâm Oánh Nhi cũng không phản bác, bởi vì ở trong lòng
nàng Diệp Lạc chứng thật giống như những lời Lâm Oánh Nhi nói, có một
khí chất siêu phàm thoát tục không phải người bình thường nào cũng có
được.
Mà Lâm Oánh Nhi tuy rằng tướng mạo xinh đẹp, nhưng nếu so sánh với
Diệp Lạc vẫn còn kém khá xa. Cho nên nàng không có làm trái lương tâm
tiếp tục tán thưởng Lâm Oánh Nhi.
Bởi vì Vệ Lan sớm đã quên những chuyện tình trước đây, cho nên nàng
đối với quan hệ của Lâm Oánh Nhi cùng Tử Lạc Vân cảm thấy rất tò mò liền hỏi:
-“Oánh nhi tỷ tỷ, ngươi có phải hay không thích Tử. . . . Thái tử gia?”
Nghe Vệ Lan hỏi trực tiếp như thế Lâm Oánh Nhi cảm thấy hơi bất ngờ,
bất quá nàng rất nhanh liền lộ ra một nụ cười thâm tình nói:
-“Không dối gạt muội muội, tỷ tỷ chứng thật rất thích Lạc Vân.”
Nói xong nụ cười trên mặt Lâm Oánh Nhi lại càng thêm sáng lạn, nàng để ý đến biểu tình của Vệ Lan, tiếp tục nói:
-“Ta từ nhỏ cùng Lạc Vân lớn lên, trong lòng ta sớm đã sớm khắc ghi
hình bóng hắn, mà Lạc Vân trong lòng hắn cũng chỉ có ta. . . . . .”
Không biết vì sao Vệ Lan nhìn thấy vẻ mặt thâm tình của Lâm Oánh Nhi, trong lòng nàng giống như bị cái gì chặn lại, thật không thoải mái.
Bất quá tuy rằng trong lòng không vui nhưng cũng không ghen tị, nàng cười cười hâm mộ nhìn Lâm Oánh Nhi nói:
-“Nguyên lai tỷ tỷ cùng thái tử gia là lưỡng tình cùng vui vẻ, thật sự là khó được!”
Lâm Oánh Nhi phía trước nói ra những lời này chính là cố ý để cho Vệ
Lan nghe, nàng tâm tư cẩn thận từ nhỏ liền suy nghĩ hơn người, lời của
nàng chính là đang ám chỉ Vệ Lan không cần đối với Tử Lạc Vân si tâm
vọng tưởng, cũng để cho Vệ Lan hiểu được người Tử Lạc Vân thích là Lâm
Oánh Nhi nàng.
Nếu mục đích đã đạt được, nàng cũng không cần nói nhiều về quan hệ của mình với Tử Lạc Vân, liền chuyển đề tài:
-“Muội là đệ tử của Vương phi nương nương, quan hệ với Lạc Vân hẳn
nên thân thiết mới đúng, nhưng Lạc Vân lại chưa từng nói với ta về muội! Dù vậy Lạc Vân không có muội muội nên trong lòng có lẽ sớm đã xem muội
là muội tử ruột của mình rồi.”
Vệ Lan nghe lời này của Lâm Oánh Nhi buồn rầu cúi đầu xuống nền đất nói:
-“Oánh nhi tỷ tỷ ngươi không biết, kỳ thật thái tử gia thực chán ghét ta, nếu không phải bởi vì sư phó, hắn đã sớm đem ta đuổi ra khỏi cung
rồi, hắn là bởi vì sư phó cho nên mới đáp ứng để ta lưu lại.”
Nghe những lời này của Vệ Lan, nàng chẳng những trong lòng không thả
lỏng, ngược lại càng thêm cảnh giác, nàng trầm tư đang muốn tiếp tục tìm hiểu thái độ của Tử Lạc Vân đối với Vệ Lan, bỗng nhiên cách đó không xa một mỹ nam tử dung mạo tuấn tú đi đến. Lâm Oánh Nhi vừa nhìn thấy rõ ràng người thiếu niên kia, trong mắt
nhất thời hiện lên một tia tính toán, khóe môi diễm lệ nhếch lên ý cười, bỗng nhiên vươn tay kéo Vệ Lan đi về phía đó ôn nhu nói:
-“Đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Người thiếu niên kia nhìn đến Lâm Oánh Nhi cũng lộ ra nụ cười sủng nịnh nói:
-“Không có gì, hôm nay tiến cung tìm hoàng thượng làm ít chuyện, nhìn sắc trời còn sớm liền muốn tới thăm muội.”
Nói xong hắn có điểm nghi ngờ nhìn Vệ Lan đứng bên cạnh Lâm Oánh Nhi hai mắt sáng ngời hỏi:
-“Oánh nhi vị cô nương này là . . . . . . ?”
Lâm Oánh Nhi đem Vệ Lan đẩy lên phía trước, cười nói:
-“Đây là Vệ cô nương, là thị vệ bên người Lạc Vân, hôm nay mới tiến cung.”
Nói xong Lâm Oánh Nhi quay đầu nhìn Vệ Lan cười nói:
-“Muội muội, đây là đại ca ta, đại ca thường tiến cung, đối với
đường đi trong cung so với ta còn quen thuộc hơn! Hay là để đại ca đưa
ngươi đi thăm xung quanh một chút! Lạc Vân lúc này phỏng chừng cũng đã
xong việc, ta liền không thể bồi muội rồi!”
Nói xong Lâm Oánh Nhi giống sợ hãi Vệ Lan cự tuyệt vội trừng mắt
nhìn vị thiếu niên kia, không đợi Vệ Lan đáp lời liền xoay người lại
nhanh chóng rời đi.
Vệ Lan nhìn theo bóng lưng Lâm Oánh Nhi đã xa dần, tuy rằng muốn cự
tuyệt nhưng Lâm Oánh Nhi đã rời đi, nàng cũng không nên lại theo sau,
đành phải đối người thiếu niên kia ngượng ngùng cười nói:
-“Kỳ thật ngươi không cần giúp ta, tự bản thân ta đi là được rồi!”
Vị thiếu niên kia cũng không phải ai khác, hắn chính là đại ca của Lâm Oánh Nhi – Lâm Phi.
Lâm Phi tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng cũng làm được đến chức Lễ bộ Thị lang, lòng dạ thâm sâu, giỏi dùng mưu kế. Hơn nữa làm người cũng rất tiêu sái, tuy rằng còn không có thú chính thê, nhưng bên người thị
thiếp lại rất nhiều.
Đối với loại người giống như hắn thường thường lưu luyến ong bướm
tìm hoa, trên người Vệ Lan lại có khí chất thanh thuần, cả người nàng
đối với hắn có lực hấp dẫn trí mạng, khi hắn đầu tiên nhìn thấy nàng sau một phút sững sờ liền không rời mắt được.
Mà ánh mắt trước khi rời đi của Lâm Oánh Nhi hắn xem rất rõ ràng, liền đối Vệ Lan mỉm cười nói:
-“Vệ cô nương không cần phải khách khí, nếu Oánh nhi đã nhờ vả, tại hạ há lại không giúp đỡ