
đoán
không sai, Sở quốc rất nhanh sẽ hướng Tây Lương quốc phát động chiến
tranh, hơn nữa, xem tiến độ hành quân phỏng thái tử Sở quốc đã không
nhịn được!”
Vệ Tử Thanh cũng ngưng trọng sắc mặt, nhìn Tử Dạ, lo lắng nói :
-”Hoàng thượng, thái tử Sở quốc dã tâm lớn như vậy, căn bản không để ý đến an nguy của cha hắn, người xem chúng ta. . . . . . . .”
Tử Dạ mỉm cười, trong mắt mang theo một tia kiên quyết, nói :
-”Cho tới bây giờ, trận chiến này sẽ khó thoát, tuy rằng binh lực Sở quốc hùng hậu, nhưng chưa hẳn chúng ta đã thất bại!”
Lời của Tử Dạ chẳng những khiến Vệ Tử Thanh yên tâm mà lại càng thêm lo lắng :
-”Hoàng thượng, binh lực Sở quốc hùng hậu đó là điều không thể nghi
ngờ, nhưng tưởng có thể đánh bại Tây Lương, hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng, điều thuộc hạ lo lắng là đông trấn, Ứng Vương trong tay nắm
giữ hơn nửa binh lực Tây Lương, mà cho tới bây giờ vẫn không có nửa điểm động tĩnh, tuy rằng hắn không có ý tứ muốn hợp tác cùng Sở quốc thái
tử, nhưng nếu như chiến tranh xảy ra, đến lúc đó, thuộc hạ lo lắng hắn
đột nhiên gây khó dễ, chúng ta sẽ lâm vào hoàn cảnh gian nan!”
Tử Dạ hắn làm sao không hiểu rõ điều này, khóe miệng lộ ra một nụ cười buồn bã, thản nhiên nói :
-”Ý của ngươi, trẫm tự nhiên là hiểu được, nhưng hắn dù sao cũng là
người Tây Lương, chỉ cần Tây Lương không mất, cho dù trẫm không phải là
hoàng đế, cũng có sao?”
//Ôi Dạ ca, ca vừa buông tay Lạc tỷ, bây giờ còn tính buông tay cả ngôi vị hoàng đế sao? Đừng làm cho ta đây đau lòng mà//
Lời này của Tử Dạ khiến trong lòng Vệ Tử Thanh kinh hãi, hắn không khỏi nôn nóng nói :
-”Hoàng thượng, trăm triệu không thể! Vì dân chúng Tây Lương, thỉnh hoàng thượng cân nhắc!”
Tử Dạ trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, hắn không nói gì chỉ lâm
vào trầm tư, tâm tư Vệ Tử Thanh, hắn như thế nào lại không rõ? Chỉ là,
Tử Ảnh mặc dù không chảy dòng máu của hoàng thất, nhưng là, y tính tình
trầm ổn quyết đoán, so với hắn càng thích hợp trở thành vua của một
nước, hơn nữa. . . . . . . . trong đầu Tử Dạ hiện lên dung nhan khuynh
thành kia, nụ cười trên môi càng đậm.
Vệ Tử Thanh thấy Tử Dạ không nói lời nào, trong lòng càng thêm lo
lắng, hắn đang muốn nói nữa bỗng vang lên tiếng gõ cửa, một viên thị vệ
đi vào, đối Tử Dạ hành lễ, nói :
-”Bẩm hoàng thượng, Dương tướng quân đưa tới một phong thư!”
Tử Dạ thần sắc biến đổi, trầm giọng nói :
-”Trình lên!”
Viên thị vệ trình lên mật hàm, sau đó lui ra ngoài.
Tử Dạ mở ra nhìn thoáng qua nội dung trong đó, sắc mặt trầm xuống, hắn ngẩng đầu, nhìn Vệ Tử Thanh, nói :
-”Sở quốc đã phát động chiến tranh! Hừ, Sở quốc thái tử quả nhiên gấp gáp muốn mượn tay trẫm giết Sở Hoàng!”
Vệ Tử Thanh trong lòng chợt động, nói :
-”Hoàng thượng, chúng ta nên làm như thế nào?”
Tử Dạ mỉm cười, thản nhiên nói :
-”Hắn nếu đã nóng vội như thế, vậy trẫm khiến liền thành toàn cho phụ tử bọn họ đoàn viên thôi!”
Nói tới đây, Tử Dạ dừng một chút, lại nói :
-”Tử Thanh, hạ lệnh xuống, trong cung tăng cường cảnh giới, thái tử
Sở quốc sở dĩ nôn nóng phát động chiến tranh, bất quá cũng có thể là kế
dương đông kích tây thôi! Nếu trẫm đoán không sai, tối hôm nay trong
cung nhất định sẽ rất náo nhiệt!”
Vệ Tử Thanh giật mình, có điểm nghi hoặc hỏi lại :
-”Hoàng thượng, người là nói thái tử hôm nay sẽ phái người đến cứu Sở Hoàng?”
Tử Dạ khẽ lắc đầu, cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói :
-”Không phải cứu, mà là ám sát, Sở Hoàng nếu chết đi, hắn sẽ không
băn khoăn mà đánh chiếm Tây Lương quốc, hơn nữa, còn liên quan đến nội
bộ Sở quốc! Nếu trẫm đoán không sai thái tử Sở quốc sớm phát động chiến
tranh như thế, nhất định bởi vì việc xuất binh lần này của hắn, gặp phải sự phản đối của các đại thần, mà lý do những đại thần kia phản đối,
chính là Sở Hoàng bây giờ còn nằm trong tay trẫm!”
Nói tới đây, Tử Dạ cười lạnh nói :
-”Sở quốc vẫn còn một vài đại thần bận tâm đến tính mạng Sở Hoàng, tự nhiên sẽ phản đối sự tùy tiện này của thái tử, mà trong lòng hắn, lại
hận không thể giết chết Sở hoàng, bởi vì, nếu cứu được Sở Hoàng, hắn sẽ
mất đi hết thảy, cho nên, hắn mới liều lĩnh, trước tiên phát động chiến
tranh, chỉ hy vọng trẫm thiếu kiên nhẫn, sau đó phái người đến ám sát Sở Hoàng, dĩ cầu đạt được!”
Vệ Tử Thanh mở to hai mắt, nói :
-”Ý của hoàng thượng là. . . . . . . . .”
Tử Dạ lạnh lùng cười, không nhanh không chậm nói :
-”Nếu Sở quốc thái tử sợ hãi Sở Hoàng còn sống như thế, như vậy, trẫm sao không hướng hắn đưa một phần đại lễ? Nếu gặp nhau ở trên chiên
trường, nhìn thấy Sở hoàng, trẫm thật sự rất muốn biết, hắn sẽ có phản
ứng gì, có thể hay không tiếp tục phát động chiến tranh?”
Nói xong, Tử Dạ mạnh đứng lên, nói :
-”Tử Thanh, truyền ý chỉ của trẫm, hôm nay trong cung tăng cường ám
vệ cẩn thận đề phòng, trẫm muốn bọn họ có đến mà không có về!”
Nói xong, không hề để ý tới Vệ Tử Thanh, bước ra khỏi thư phòng!
Vệ Tử Thanh hơi sửng sờ, rất nhanh trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ kiên quyết, hắn cũng rât nhanh bước ra ngoài!
Bên ngoài, trên bầu trời bỗng nhiên âm u, một hồi bão táp sắp xảy ra!
Sóng gi