
vị trí chính thất, bà rốt cục có thể dẫm nát nàng dưới chân
rồi, nhưng mỗi ngày lễ tết, thời điểm nhìn thấy người đàn bà kia, bà
lại phát hiện, cho dù nhiều năm lưu lạc bên ngoài, nàng ta vẫn cao nhã
như thế, giống thời gian không hề để lại dấu vết trên người nàng ta, mà
bà, bất tri bất giác cũng đã có nếp nhăn đầy hai má!
Không những thế bà còn phát hiện, trượng phu vẫn đối với nàng ngoan
ngoãn phục tùng, sủng ái vô cùng, đêm khuy ôm bà, trong miệng lại vô ý
thức gọi tên người đàn bà kia! Hết thảy, đều khiến nội tâm bà càng thêm
oán hận.
Bà tuy rằng không thương trượng phu của mình, nhưng bà không cho phép trượng phu của mình trong lòng còn có nữ nhân khác, cho nên bà bắt đầu
lợi dụng con của bà, đến uy hiếp trượng phu.
Bởi vì, bà biết, Diệp Hạo là người duy trì hương khói duy nhất của
Diệp gia, cũng là người thừa kế duy nhất, trượng phu không biết thân thế của nhi tử, vẫn cho rằng nó là con ruột của mình, cho nên, khi bà vừa
khóc náo loạn, nói muốn mang theo nhi tử rời đi, hoặc muốn tìm cái chết, trượng phu sẽ mềm nhũn ra, không dám nhắc tới tên người đàn bà kia nữa!
Nhưng bà cũng biết, kỳ thật, bà càng như vậy, trượng phu càng đối với người đàn bà kia cảm thấy áy náy, sẽ càng nhớ đến nàng, dù vậy bà cũng
chẳng quản được nhiều, bà thầm cầu nguyện, người đàn bà kia vĩnh viễn
biến mất, vĩnh viễn không cần xuất hiện ở Diệp phủ!
Chuyện cũ từng màn hiện lên trong đầu Diệp phu nhân, nhìn Diệp Lạc
đứng đó, trong một khắc bà cơ hồ nhớ đến nữ tử như u lan kia giống như
năm đó, thản nhiên đứng trước mặt bà, nhìn bà bằng ánh mắt thương hại,
giống như cười nhạo bà.
Diệp phu nhân hoảng sợ lùi về phía sau, không dám đưa mắt nhìn về
phía Diệp Lạc, mà chuyển hướng sang Diệp lão gia, trong lòng trượng phu
ôm chặt linh vị, cảnh tượng đó đâm thẳng vào mắt bà.
Người đàn bà kia, chẳng lẽ đã chết còn quay về, còn muốn tranh giành
với bà sao? Không, bà tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không!
Diệp phu nhân sắc mặt nháy mắt trở nên dữ tợn, bà bỗng nhiên lao mạnh về phía Diệp lão gia, một phen đoạt lấy linh vị, sau đó giơ cao hai
tay, ném mạnh xuống đất!
Tình yêu vặn vẹo
Edit : Muỗi Vove
Diệp Lạc và Diệp Hạo đứng một bên trong lòng kinh hãi, đây hết thảy,
biến hóa quá nhanh Diệp Lạc ở gần đó cũng trở tay không kip, Diệp phu
nhân nháy mắt giống như điên cuồng, nàng muốn ngăn cản, nhưng không kịp.
Mắt thấy linh vị sắp bị Diệp phu nhân ném xuống đất, Diệp lão gia vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt đột nhiên tỉnh lại, lao đến giằng lấy
linh vị trong tay Diệp phu nhân, gắt gao che vào trong ngực.
Mà ông bởi vì dùng sức quá mạnh, đứng không vững nặng nề ngã vào trên người Diệp phu nhân, nháy mắt hai người ngã trên mặt đất loạn thành một đoàn.
Diệp phu nhân bởi vì ngã xuống đụng phải một góc bàn, nháy mắt bên thái dương đã tuôn ra máu tươi.
Diệp Lạc và Diệp Hạo kinh hãi, hai người tiến lên phía trước, đỡ Diệp lão gia và Diệp phu nhân dậy.
Đối mặt với vệt máu đáng sợ trên khuôn mặt Diệp phu nhân, Diệp lão
gia lại phảng phất như không thấy, ông vẫn đang đắm chìm ttrong suy nghĩ của chính mình, ôm chặt lấy linh vị, vẻ mặt hờ hững.
Diệp Lạc khẽ gọi vài tiếng, ông mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía
Diệp Lạc, trong hai mắt đục ngầu hiện lên một tia kinh hỉ, ông kinh
ngạc, không xác định nhìn Diệp Lạc, không tin nói :
-”Hồng nhi, là nàng sao? Nàng rốt cục trở về thăm ta . . . . . . Nàng biết không? Ta thật sự rất nhớ nàng. . . . . . . Rất nhớ nàng. . . . . . .”
Diệp Lạc nghe xong lời này, trong lòng thở dài một hơi, nàng biết phụ thân xem nàng là mẫu thân, mặc dù dung mạo hai người không hoàn toàn
giống nhau, nhưng cũng có vài phần tương tự.
Bởi vì, các nàng là mẹ con, trên người nàng chảy dòng máu của mẫu thân, lại di truyền khí chất lạnh nhạt của bà.
Tay nàng giúp đỡ phụ thân, cho dù không đành lòng, nàng vẫn chậm rãi nói :
-”Cha, con là Lạc nhi, không phải mẫu thân, mẫu thân. . . . . . . bà ấy đã qua đời rồi. . . . . . . . .”
Diệp lão gia kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, niềm vui trong ánh mắt từng
điểm từng điểm mất đi, ánh mắt ông lại như dại ra, trong miệng không
ngừng nói :
-”Lạc nhi. . . . . . Ngươi là Lạc nhi. . . . . không phải Hồng nhi. . . . . . . Hồng nhi đã chết. . . . . . . Đã muốn rời đi ta. . . . . . .
.”
Nói tới đây, ông bỗng nhiên cúi đầu nhìn linh vị trong tay, khóc rống lên như một đứa trẻ.
Từng giọt nước mắt hối hận, lặng lẽ chảy xuống khuôn mặt già nua của ông.
Diệp Hạo nhìn Diệp lão gia rồi lại nhìn mẫu thân bên cạnh máu tươi
đầy mặt, hắn đỡ lấy mẫu thân, cũng không kịp nói với Diệp Lạc câu gì,
chỉ là lôi kéo mẫu thân đang thất thần đi ra ngoài.
Không ngờ bọn họ vừa đi đến cửa từ đường, Diệp phu nhân bỗng nhiên
giống như nổi điên đẩy mạnh Diệp Hạo. Bà ta chạy tới cầm giá nến hung
hăng đâm mạnh vào thân thể Diệp lão gia.
Tâm tư của Diệp Lạc đều đặt ở trên người Diệp lão gia, căn bản không
chú ý tới hành động của Diệp phu nhân, đợi sau khi nàng phục hồi tinh
thần, máu tươi đã nhiễm đỏ mắt nàng.
Diệp phu nhân khuôn mặt vặn vẹo nở nụ cười oán độc, bà ta giố