
càng ngày càng đậm, hắn nhẹ nhàng chống tay đứng dậy, nhưng không ngờ
dưới chân khẽ trượt, ngẩng đầu, đôi môi lướt qua bờ môi lạnh lẽo kia.
Trong lúc vô tình đụng chạm, làm tim hắn mãnh liệt nhảy lên, khuôn
mặt tuấn tú rất nhanh một mảnh ửng hồng, hắn hoảng hốt lùi về phía sau
mấy bước, sau đó lặng yên nhìn Diệp Lạc vẫn đang hôn mê bất tỉnh, qua
một hồi lâu, hắn mới đè nén trái tim đang đập rộn ràng xuống! Hắn hít
thật sâu một hơi, cưỡng ép mình dời đi ánh mắt, lơ đãng nhìn đến những
mảnh sứ vỡ cách giường không xa.
Hắn nhíu nhíu mày, đi tới, ngồi xổm xuống, lấy tay nhẹ nhàng nhặt lên một mảnh sứ sau đó đưa lên môi nếm thử, trong mắt hiện lên một tia
không dám tin.
Hắn buông mảnh sứ, bước nhanh đến bên Diệp Lạc, biểu tình nghiêm trọng một lần nữa xem mạch cho nàng.
Qua một lúc lâu, hắn mới buông tay Diệp Lạc ra, vì nàng nhẹ nhàng đắp chăn, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ khép hờ, xuyên qua khe hở
hướng ra phía ngoài, con ngươi đen tồn tại một chút phức tạp.
Hắn thân là hộ pháp Thủy Vân Cung, trừ bỏ một thân võ nghệ cao cường, còn là một người đứng đầu về độc thuật và y thuật, nếu hắn không có
nhìn lầm…Tử Dạ ép Diệp Lạc uống căn bản không phải là nước hoa hồng, mà
là loại dược chất khác, đối với cơ thể người thương tổn cũng không lớn!
Nhiều nhất chỉ là làm người ta mất đi khí lực, mơ màng ngủ say mà thôi,
hơn nữa, người uống loại thuốc này, trừ bỏ ngủ say vài ngày, cũng không
có trở ngại gì, đối với nữ tử có mang căn bản cũng không có một chút ảnh hưởng!
Con ngươi đen thâm trầm hiện lên một chút mờ mịt, hắn thực sự là nghĩ không ra, mục đích của Tử Dạ, dựa theo những hiểu biết của hắn về Tử
Dạ, sẽ không dễ dàng buông tha cho những người phản bội y, vậy Tử Dạ tại sao phải đối với cung chủ thủ hạ lưu tình? Chẳng lẽ y đã biết chân
tướng sự tình? Nhưng là, nếu như vậy, Tử Dạ chẳng phải là đã sáng tỏ
thân phận của cung chủ sao? Y nếu đã biết điều đó, như thế nào lại còn
có thể thương tổn cung chủ?
Nghĩ đến đây, Du Hàn không khỏi thở ra một hơi, về phần Tử Dạ tại sao phải làm như vậy, trong chuyện này, phỏng chừng chỉ có trong lòng Tử Dạ mới hiểu được! //Anh ấy làm mà anh ấy có hiểu đâu, có mấy người tối dạ
như thế đấy// Mặc kệ Tử Dạ làm như vậy có mục đích gì, bất quá, y xác
thực đã làm tổn thương cung chủ, trải qua chuyện này, trong lòng cung
chủ hẳn là rất khổ sở đi, nàng dù sao cũng yêu y, tuy rằng chính nàng
thường cố chấp, không chịu thừa nhận, nhưng là, hắn đã đem toàn bộ thu
vào trong mắt!
Nếu cung chủ không thương Tử Dạ, như thế nào có thể hoài mang hài tử
của y. Tuy rằng chuyện trên núi Thiên Hoa lần trước nàng cái gì cũng
không nói cho hắn, nhưng là, hắn lại phát hiện biến hóa trong nàng, hơn
nữa, khi hắn biết được nàng mất đi công lực, vẫn cố chấp trở về cung,
trong lòng hắn đã sớm khẳng định suy đoán của mình!
Hiện tại, nàng đã trải qua thương tổn lớn như thế, trong lòng của nàng, hay không vẫn đang có hắn?
Edit: Muỗi Vove
Đêm đến, trong thư phòng Dạ Vân Điện, một mảnh đèn đuốc sáng trưng,
Tử Dạ sắc mặt âm trầm, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, lặng yên
đứng bên cửa sổ, hai tròng mắt sắc bén nhìn vào bầu trời đen tối bên
ngoài!
Thời tiết vẫn đang rét lạnh, ban đêm, trên không trung bắt đầu lác
đác từng mảnh bông tuyết nhẹ như lông ngỗng, từng mảnh từng mảnh vô
thanh vô tức bay xuống mặt đất, cũng những bông tuyết trên mặt đất dung
hợp một chỗ, xếp thành từng xấp bông dày.
Gió bắc lạnh không ngừng gào thét, điên cuồng tàn bạo phá hết thảy
mọi cảnh vật xung quanh, đem lớp tuyết thật dày, từng tầng từng tầng
cuồn cuộn thổi bùng lên, sau đó lại từ trên không nhẹ nhàng bay xuống.
Xa xa, có thể mơ hồ thấy lá cây rơi xào xạc, chỉ còn lại trơ trụi thân
cây, gió vẫn không ngừng thổi.
Gió lạnh xen lẫn những bông tuyết nhỏ, hướng cửa sổ đang mở rộng ùa
vào, một cỗ nồng đậm khí lạnh tràn vào bên trong thư phòng ấm áp. Bông
tuyết chạm vào sức nóng trên lò sưởi, yên lặng bay xuống, hóa thành
những giọt nước trong suốt không dấu vết.
Tử Dạ đứng trước cửa sổ, tùy ý để cái rét lạnh của gió và tuyết xâm
nhập vào người, bông tuyết hòa tan trên vạt áo, làm y bào màu tím ướt
một mảng lớn.
Hắn mặt không chút thay đổi, dường như không cảm thấy cái rét lạnh
thấu xương đang thấm vào da thịt, vẫn lặng yên không nhúc nhít.
Trong đầu hắn, dung nhan khuynh thành của người kia dần hợp thành
khuôn mặt xấu nữ nhân, hắn không rõ, hắn tại sao vẫn để ý đến nàng? Hắn chẳng phải luôn luôn chán ghét nàng sao? Hắn chán ghét nàng là bởi vì
nàng được phụ hoàng cứng rắn ban cho hắn, hắn chán ghét nàng cũng bởi vì nàng không để ý đến hắn cùng Diệp Linh cảm tình, biết rõ tại thời điểm
kia hắn và Diệp Linh lưỡng tình vui vẻ, nàng còn đáp ứng phụ hoàng gả
cho hắn! Hắn chán ghét nàng thực sự không phải bởi vì nàng dung mạo xấu
xí, mà là bởi vì nàng quá kiêu ngạo!
Hắn là một người kiêu ngạo, hắn cho tới bây giờ sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu chiến sự kiêu ngạo của hắn, mà hắn, lại phát hiện ra, xấu
nữ nhân hắn vốn chán ghét đến cực điểm lại cùng hắn giống nhau.
Đúng v