
ễ thương hơn.
Lục Ly
Cặp nến cưới hình long phượng trong phòng đốt đã
lâu, không có ai thay nên ánh nến có phần chao đảo khiến bóng người in
trên vách lúc tỏ lúc mờ.
Lục Ly cúi đầu ngồi bên mép giường, nét mặt thản nhiên không nhìn ra một tia cảm xúc nào.
Từng có người dùng giọng khinh thường nói với nàng rằng, cái đám mưu kế đầy
trong bụng nàng, tất cả chỉ để trèo được lên cành cao, để có được cuộc
sống an nhàn, sung sướng mà thôi, nàng sẽ chẳng bao giờ biết thế nào là
“mãi mãi chỉ có mình đối phương, vĩnh viễn không chia rời”.
Lục
Ly còn nhớ rất rõ, năm đó nàng mười bốn tuổi, đang ở tuổi dậy thì, cái
tuổi mà trong lòng luôn ôm ấp những ước mơ thuần khiết.
Hôm đó,
mấy người trẻ tuổi Thái tử, Triệu vương, Sở vương cùng tụ tập ở phủ
Trương gia, tiểu thư còn mời thêm mấy vị cô nương con nhà quyền thế đến
chơi, tổ chức một bữa tiệc thưởng hoa ở ngôi đình phía sau Ngưng Bích
các. Hôm đó Lục Ly dẫn đầu các thị nữ hầu hạ bọn họ.
Lúc thay
trà cho Sở vương, điện hạ đã cười với nàng, nụ cười đẹp đến mức nàng
thất thần, nhất thời run tay làm đổ cả chén trà lên cẩm bào của người.
Nàng vừa xấu hổ vừa lo lắng, hoàn toàn mất đi lý trí thường ngày, chỉ
theo bản năng rút khăn tay trong người ra lau chỗ trà đổ… Chính trong
lúc hỗn loạn đó, nàng nghe thấy Giang thị ở bên cạnh khẽ bật cười.
Đó chỉ là âm thanh nhẹ phát ra từ mũi nhưng lại thể hiện vô cùng rõ ràng thái độ khinh thường và mỉa mai.
Nàng vốn đã rất xấu hổ, vừa nghe thấy âm thanh này liền thấy trong đầu như
nổ ầm một tiếng, lượng máu toàn thân dường như đều tập trung lên mặt.
Tiểu thư cũng hơi tức giận, mắng: “Tay chân thật vụng về, còn không mau giúp Sở điện hạ thay y phục đi!”.
Sở vương lại cười hờ hững, chỉ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói: “Không sao, cứ kệ nó đi”.
Nàng cố kìm chế không cho nước mắt tuôn rơi, một mình âm thầm lùi ra ngoài,
tìm nơi vắng vẻ lau nước mắt. Thế nhưng sự việc còn chưa kết thúc, chính lúc này nàng lại nghe thấy Giang thị đang kể chuyện vừa rồi cho người
khác nghe.
Từ giây phút đó, nàng tự nhủ với bản thân, sau này
tuyệt đối không làm thiếp, tuyệt đối không để cho loại người như Giang
thị khinh thường mình.
Chẳng ngờ đi một vòng dài, cuối cùng nàng vẫn phải làm thiếp, lại còn làm thiếp một người mà đến cả Giang thị
cũng chả thèm là Triệu vương nữa.
Đang miên man nghĩ ngợi thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, cửa phòng bị người ta đẩy vào.
Lục Ly vội dẹp bỏ những suy nghĩ vừa rồi, khoác lên mặt nụ cười phù hợp một cách hoàn hảo với tình cảnh hiện tại, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Triệu vương mặc một bộ thường phục, đứng ở cửa nhìn Lục Ly hồi lâu rồi mới
chậm rãi bước vào phòng, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh nàng.
Lục
Ly nhất thời kinh sợ, đứng bật dậy, hai tay mân mê vạt áo, cúi thấp đầu, vừa ngại ngùng vừa e dè hỏi: “Điện hạ muốn nghỉ ngơi?”.
Triệu vương ngồi vững vàng, hỏi: “Có ngủ không?”.
Lục Ly ngây người, mặt lập tức đỏ bừng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi lại: “Ngủ thật hay giả vờ ngủ?”.
Triệu vương nghĩ một lát, đáp: “Ngủ thật đi”.
Lục Ly do dự, mặt đỏ bừng ngồi xuống một góc giường, tiếp tục cúi thấp đầu ngượng ngùng mân mê vạt áo.
Triệu vương liếc cô một cái, lại hỏi: “Có cởi không?”.
Mặt Lục Ly đỏ rực như sắp bật ra máu, ngượng ngùng không dám trả lời.
Triệu vương hết cách, đành phải tự mình bổ sung: “Cởi thật”.
Lúc này Lục Ly mới liếc nhanh Triệu vương một cái, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Điện hạ… cởi trước đi”.
Triệu vương: “…”.
Triệu vương thầm than bản thân mình công lực còn chẳng bằng một tiểu nha đầu, im lặng nhìn thành giường hồi lâu, cuối cùng thở dài, quay đầu lại nhìn người bên cạnh: “Lục Ly, không cần giả vờ nữa, hai chúng ta đừng giả vờ nữa”.
Lục Ly mở to mắt, dáng vẻ hoàn toàn không hiểu gì nhìn lại anh ta.
Triệu vương đứng dậy rót một cốc trà, liếc cô một cái, bình thản hỏi: “Bây
giờ ta muốn hỏi ngươi một câu thật lòng, ngươi muốn cùng bản vương an ổn sống qua ngày hay có ý định khác?”.
Lục Ly đần mặt nhìn Triệu
vương hồi lâu rồi từ từ cúi đầu xuống, giọng khẽ khàng như đang tự nói
với chính mình: “Cho dù có bao nhiêu ý định khác, chẳng phải cũng đều là để có thể an ổn sống qua ngày sao?”.
Triệu vương yên lặng nhìn cô, không lên tiếng.
Lục Ly cũng một mực cúi đầu, không hé môi.
Một lúc sau, Triệu vương nhìn thấy từng giọt, từng giọt nước mắt như những
hạt châu rơi xuống, đáp lên mu bàn tay trắng nõn đang đặt trên đầu gối
của Lục Ly, bắn tung ra xung quanh. Anh ta cũng hơi mềm lòng, thầm nghĩ
nha đầu này cho dù có bao nhiêu tâm cơ đi chăng nữa thì cũng chỉ là một
tiểu cô nương đáng thương mà thôi.
Không biết tại sao, đột nhiên Triệu vương lại có ý định cùng Lục Ly qua lại tìm hiểu lẫn nhau, bèn
thở dài một hơi, dịu giọng nói: “Được rồi, ngủ thôi. Phủ này trong ngoài đều có không ít tai mắt, đêm nay ta sẽ nghỉ ở chỗ của ngươi. Nếu sợ thì ôm chăn qua giường mềm ở phòng ngoài mà ngủ”.
Nói xong, anh ra đá giày dưới chân ra, trèo lên giường.
Lục Ly hơi sững người, sau đó vội vàng đứng dậy, tiến đến giúp Triệu vương.
Triệu vương dù sao