
y mà".
Thì ra trong mắt cô ấy mình còn không bằng mấy cây mướp đó, Cơ Quân Đào che giấu sự mất mát tràn ngập trong lòng, rầu rĩ hỏi: "Có quả rồi thì hái đi, chẳng lẽ cứ mặc kệ nó già rồi héo rũ như vậy?" Hoa không ai hái thì cũng sẽ tàn, tại sao ngay cả điều này cũng không hiểu chứ?
Hoài Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, hiển nhiên lời của Cơ Quân Đào có ám chỉ khác.
"Mau sang nhà đi, để anh giữ Leshy". Cơ Quân Đào thở dài đi vào nhà.
Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, trời quang mây tạnh, tâm tình đỡ hơn một chút, cô chầm chậm đi sang nhà bên.
Lúc Hoài Nguyệt đẩy cửa vào quả nhiên hai người Cơ Quân Đào và Đậu Đậu đang giữ Leshy. Thấy cô đi vào, Leshy lập tức sủa to, Đậu Đậu quát rất oai phong: "Leshy, đó là mẹ tao, mẹ tao sợ chó nhất, không được dọa mẹ tao!"
Hoài Nguyệt cảm thấy con trai mình nói vậy chẳng khác nào vừa nâng Leshy lên vừa hạ thấp mình xuống, có điều hình như Leshy rất nghe lời Đậu Đậu, nó ngẩng đầu cọ cọ lên mặt Đậu Đậu ư ử đồng ý rồi ngoan ngoãn nằm bò xuồng dưới chân Đậu Đậu không kêu gì nữa.
Thấy vậy Cơ Trọng Minh cười ha ha: "Đậu Đậu thật lợi hại, Hoài Nguyệt, đừng sợ. Leshy chỉ là một con chó thôi mà, chủ của nó cũng không dám đắc tội cháu, nó làm sao dám dọa cháu chứ!"
Hoài Nguyệt cười cười miễn cưỡng rồi trốn vào bếp, kéo cánh cửa trượt lại mới thấy yên tâm hơn một chút.
Thấy vẻ căng thẳng của cô A Thích và Cơ Quân Dã đều bật cười. Cơ Quân Dã không nhịn được hỏi: "Nói chuyện gì với anh trai tôi ngoài vườn mà lâu thế?"
A Thích trợn mắt nhìn cô, trách cô không biết điều.
Hoài Nguyệt phát hiện hai người này liếc ngang liếc dọc với nhau, cô cảm thấy hình như hôm nay có chuyện gì đó không đúng, trách móc: "Tại sao chị không xích Leshy vào, tôi không dám vào nên đành phải nhờ Cơ tiên sinh giữ nó lại giúp".
Cơ Quân Dã không tin, "Vậy tại sao lại nói lâu thế được?"
Hoài Nguyệt cười nói: "Sau này tôi cũng không đóng vai thục nữ nữa. Tôi muốn nói chuyện cho uyển chuyển một chút, kết quả là Cơ tiên sinh nghe hồi lâu vẫn không hiểu tôi chỉ muốn nói hai chữ 'tôi sợ' mà thôi!"
Cơ Quân Dã vui mừng khôn xiết, "Hoài Nguyệt, tôi bị cô lừa rồi, thì ra cô cũng là một cô nàng ranh mãnh. Anh trai tôi là một người ngốc nghếch, cô không được bắt nạt anh ấy".
Hoài Nguyệt thầm nghĩ "Tôi đâu dám, các người không bắt nạt tôi là tốt lắm rồi". Cô lập tức bắt đầu xem xét các loại đồ ăn A Thích mua, không tồi, cơ bản đều dùng được. Cô liền nói với Cơ Quân Dã: "Tiểu Dã, chị thật là một người may mắn, bác sĩ Thích mua thức ăn cũng rất có nghề đấy".
Cơ Quân Dã cười nói: "Cô không thấy đa số là thứ Đậu Đậu thích ăn à? Đó là anh Quân Đào dặn đấy chứ A Thích có biết gì đâu!"
Hoài Nguyệt không tiếp lời, cô chỉ một túi đậu tương nói: "Hai người mang ra ngoài bóc đi, mọi việc trong này để một mình toi làm là được rồi. Tiểu Dã, chị nhất định phải trông Leshy đừng cho nó vào đây nhé".
Cơ Quân Dã nhịn cười gật đầu đồng ý rồi kéo A Thích ra ngoài.
A Thích nói: "Tiểu Dã, cái tính nôn nóng của em bao giờ mới sửa được, Hoài Nguyệt bị em dọa sợ rồi, anh thấy việc lớn sẽ hỏng mất".
Cơ Quân Dã nhướng mày nói: "Sao có thể đời đến lúc nó hỏng được. Hôm nay em sẽ phải giúp anh trai em giải quyết được cô ấy".
Nói rồi Cơ Quân Dã chạy ra phòng khách kéo Cơ Quân Đào vào bếp, "Hoài Nguyệt, để anh tôi đến làm phụ bếp cho cô nhé. Bố tôi đã chỉ đích danh bắt anh ấy phải nấu một món, chỉ cần là anh ấy làm thì dù có cháy đen ông cũng sẽ ăn. Anh ấy không biết làm mấy đâu, cố nhớ phải chỉ bảo anh ấy mới được".
Hoài Nguyệt đành phải giả vờ không hiểu: "Được rồi, Cơ tiên sinh giúp tôi nhặt đậu cô ve đi, lát nữa tôi dạy anh cách xào".
Cơ Quân Đào cực kì khó xử, trong lòng oán trách em gái mình làm quá trắng trợn. Nhìn Hoài Nguyệt, thấy cô vẫn bình thản Cơ Quân Đào càng cảm thấy khó xử hơn, có điều lại không nỡ quay đầu đi ra nên đành phải nghiêm mặt gật đầu.
Hoài Nguyệt cầm một quả đậu cô ve lên làm mẫu, "Bẻ hai đầu bỏ đi rồi ngắt thành từng đoạn. Quả nào dài thì ngăt làm ba, ngắn thì ngắt đôi là được".
Cơ Quân Đào nghe lời gật đầu làm theo. Nhnf đôi tay cực kì tinh tế của anh, Hoài Nguyệt cảm thấy bắt anh làm loại việc này thật là đáng tiếc, không nhịn được nói: "Thực ra những việc này em làm là được rồi, bắt đôi tay anh phải làm những việc này đúng là đối xử tệ với nó quá".
"Người vẽ tranh không phải thần tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, họ cũng cần phải sống". Cơ Quân Đào hơi giận, cô ấy xem người vẽ tranh như người trong tranh hay sao chứ? Không ăn không uống, không có thất tình lục dục à?
"Có điều xã hội có phân công mà! Từ thời chiến quốc đã chia ra trăm nghề rồi, chẳng lẽ đến tận bây giờ chúng ta còn phải yêu cầu một hoạ sĩ lớn vào bếp nấu nướng sao?" Hoài Nguyệt vừa bận làm việc vừa lờ đi.
"Anh thì là hoạ sĩ lớn gì chứ", Cơ Quân Đào cười cười tự giễu rồi chỉ ra ngoài, "Ngoài kia mới là hoạ sĩ lớn, người đang vẽ Leshy theo chỉ thị của Đậu Đậu ấy!"
Hoài Nguyệt nhìn ra ngoài, quả nhiên Đậu Đậu đang nằm bò trên vai Cơ Trọng Minh cười tít mắt xem Cơ Trọng Minh vẽ tranh, Leshy ngoan ngoãn ngồi trước mặt hai người.