Snack's 1967
Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324054

Bình chọn: 7.00/10/405 lượt.

Nguyệt từ trước, Cơ Trọng Minh vốn là người không lệ thuộc vào khuôn phép nên đương nhiên không hề để ý đến chuyện quá khứ của cô.

Cơ Quân Đào ngẩng đầu nhìn dọc con đường nhỏ phía trước, sắc mặt vẫn không hề thay đổi: "Bố đừng nghe Tiểu Dã nói liên thiên, chuyện này cơ bản là không thể".

Cơ Trọng Minh thầm lắc đầu, con trai mình cứ lầm lầm lì lì thế này thì làm sao mà tán được gái chứ. "Có một số việc nên tâm sự, có một số lời nên nói ra, đừng giữ kín trong lòng mãi thế. Tính tình mẹ con chính là như vậy cho nên cuối cùng bà ấy vẫn tự làm khổ mình".

Cơ Quân Đào muốn nói người làm khổ mẹ không phải người khác, cũng không phải chính mẹ mà là chồng bà ấy, nhưng nhìn mái tóc bố đã bạc trắng anh lại nuốt lời định nói xuống bụng. Vì cái chết của mẹ bố đã vứt bỏ bụi trần, chẳng lẽ thật sự phải làm cho mỗi ngày còn lại của ông ấy đều phải sống trong hối hận và áy náy hay sao? Hình như chính anh cũng không đành lòng.

"Quân Đào, nếu con thật sự thích Hoài Nguyệt..." Cơ Trọng Minh muốn khuyên bảo con trai nên tỏ ra tích cực chủ động một chút với phụ nữ, rõ ràng nó đã động lòng với người ta rồi mà còn nhất quyết không chịu thừa nhận.

"Bố!" Cơ Quân Đào vội vàng ngắt lời, trên con đường nhỏ trước mặt hai mẹ con Thương Hoài Nguyệt đang đi tới.

Đậu Đậu mặc quần soóc màu trắng, áo phông màu xanh ngọc bích khiến khuôn mặt cảng trở nên trắng mịn như tuyết, sau lưng còn đeo một chiếc ba lô nho nhỏ bằng vải bò. Cậu bé chạy phía trước rất vui vẻ, vừa chạy vừa không ngừng quay lại gọi: "Mẹ, nhanh lên, nhanh lên một chút!"

Hoài Nguyệt đi phía sau, hai tay xách hai cái túi vừa đi vừa gọi: "Đậu Đậu, đi từ từ thôi, đợi mẹ với!"

Đậu Đậu quay lên nhìn ngay thấy Cơ Quân Đào, cậu bé vui vẻ vừa chạy tới vừa gọi "chú Cơ", không kịp chờ Cơ Quân Đào dang tay ra đã lao ngay vào trong lòng anh.

Cơ Quân Đào ôm Đậu Đậu quay lại nói với Cơ Trọng Minh: "Đậu Đậu, đây là ông Cơ".

Đậu Đậu nhìn Cơ Trọng Minh rất nghiêm túc rồi mới tươi cười, "Cháu chào ông Cơ, ông Cơ có lông mày trắng". Nói rồi đưa bàn tay mũm mĩm ra sờ sờ hàng lông mày bên phải của Cơ Trọng Minh, "Giống Thái Thượng lão quân trong phim Tây du ký".

Bàn tay Đậu Đậu vuốt vuốt hàng lông mày Cơ Trọng Minh, mềm mềm, ngứa ngứa, dường như đang nhẹ nhàng xoa lên trái tim người già. Cơ Trọng Minh nhẹ nhàng cầm bàn tay cậu bé, không nhịn được hôn một cái lên bàn tay Đậu Đậu rồi trêu: "A, thế Thái Thượng lão quân làm gì?"

"Thái Thượng lão quân luyện tiên đan, sau đó bị Tôn Ngộ Không lấy trộm ăn sạch, rộp rộp, thế là Tôn Ngộ Không trở nên rất lợi hại".

Cơ Trọng Minh cười nói: "Ông Cơ cũng luyện tiên đan, lát nữa ông cho cháu ăn được không? Ăn xong Đậu Đậu cũng sẽ trở nên rất lợi hại".

Đậu Đậu lắc đầu ôm cổ Cơ Quân Đào cười khanh khách: "Ông là bố chú Cơ, mẹ cháu nói ông là một hoạ sĩ lớn, không phải luyện tiên đan".

Cơ Trọng Minh còn muốn trêu tiếp thì Hoài Nguyệt đã chạy tới, cô vừa chào hỏi Cơ Trọng Minh vừa nói với Đậu Đậu: "Đậu Đậu mau xuống đi, chú Cơ bế con sẽ mệt đấy".

Đậu Đậu vặn người không nghe. Cơ Trọng Minh nói: "Bế một em bé thì mệt thế nào được, nếu nó mệt thì để bác bế cho". Thấy Hoài Nguyệt xách hai chiếc túi to tướng ông lại ngạc nhiên hỏi: "Cháu xách nhiều đồ như vậy thì đi đến đây kiểu gì?"

"Xe buýt", Hoài Nguyệt đáp, "Ngay dưới tòa nhà cháu ở trong thành phố có tuyến xe buýt chạy thẳng đến đây, tiện lắm".

Cơ Trọng Minh cảm thấy kì lạ, người có thể ở khu nhà liền kề này ai mà không có xe riêng, chẳng lẽ sau khi li hôn ngoài nhận được căn nhà này Thương Hoài Nguyệt lại không có tiền nong gì khác? Nghĩ đến đây ông lại bấc giác liếc nhìn con trai với ánh mắt trách móc, theo quan điểm của ông ta thì khi bạn thích một người phụ nữ, việc đầu tiên cần làm là phải bảo đảm đời sống vật chất cho người ta ở một mức nhất định. Sao có thể để người ta đi xe buýt tới gặp mình chứ? "Vwafmang em bé vừa xách đồ thì bất tiện lắm, lẽ ra nên để Quân Đào đến đón cháu mới phải".

Đọc hiểu ý trách cứ trong mắt bố, Cơ Quân Đào không khỏi cười khổ trong lòng. Cho dù không nỡ để cô ấy đi xe buýt đến mấy cũng không làm gì được, anh lấy danh nghĩa gì để đi đón cô ấy chứ?

"Cháu không dám đâu". Hoài Nguyệt cười nói, làm gì có chuyện ấy chứ, để Cơ Quân Đào lái xe tới đón? Dù là khách sáo thì ông cụ cũng nói hơi quá rồi.

Cơ Trọng Minh đưa tay cầm đỡ một chiếc túi trong tay Thương Hoài Nguyệt, nhìn thì to nhưng thực ra rất nhẹ.

Hoài Nguyệt do dự một chút rồi cũng giải thích cho ông ta nghe: "Là nấm bác ạ. Ở đây tương đối hẻo lánh, cháu sợ không mua được nấm ngon ở siêu thị gần đây".

Cơ Trọng Minh gật đầu, "Hoài Nguyệt chu đáo quá!"

Hoài Nguyệt nói: "Tay nghề nấu ăn của cháu không tốt, sợ lát nữa Cơ tiên sinh lại chê cười. Nghe Duyên Duyên nói đài truyền hình của cô ấy đã đặt đồ chay từ Đại Ẩn tự định mời bác dùng nhưng bác cũng từ chối, vậy thì đồ cháu nấu chắc bác khó có thể nuốt trôi được".

Cơ Trọng Minh nói: "Bình thường bác không ăn chay, lúc nào không từ chối được thì mới ăn, đã về nhà thì đương nhiên càng không muốn ăn đồ chay của Đại Ẩn tự nữa. Lát nữa cháu nấu cho bác bát thịt kh