XtGem Forum catalog
Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324000

Bình chọn: 7.5.00/10/400 lượt.

o tàu, lâu lắ rồi bác không ăn".

Hoài Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn ông ta. Không phải ông ta đã quy y cửa Phật sao? Chẳng lẽ chỉ là tin đồn?

Nhận thấy sự nghi hoặc của cô, Cơ Trọng Minh cười nói: "Bác quy y cửa Phật không phải là nhất định phải ăn chay, có những thanh quy giới luật của cửa Phật không phù hợp với đạo dưỡng sinh. Năm nay bác 75 tuổi rồi, ăn chay có lợi cho sức khỏe nhưng ăn chay hoàn toàn cũng sẽ làm cơ thể thiếu chất cho nên lúc về nhà bác đều ăn mặn. Còn lúc ra ngoài thì đương nhiên phải ra dáng một chút, nếu không lấy lí do gì để từ chối bao nhiêu lời mời dự tiệc như vậy chứ? Biết chuyện này cháu sẽ không cho rằng bác là sư hổ mang chứ?"

Hoài Nguyệt nghĩ thầm đương nhiên ông không phải sư hổ mang vì vốn dĩ cũng có phải là sư đâu, chẳng qua là muốn thoát khỏi tục sự hồng trần nên lấy thanh quy giới luật ra làm tấm chắn mà thôi. Thảo nào nhìn ông ta không giống người 75 tuổi chút nào, hào hiệp nang tàng như vậy, thật không phải người thường, không biết lúc trẻ còn sống phóng túng tới mức nào nữa. Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cười nói với ông ta: "Rượu thịt trôi qua ruột, Phật tổ giữ trong lòng, chỉ cần trong lòng có phật thì ăn gì cũng đều giống nhau, cuối cùng cũng không ngoài ba chất đạm, đường và mỡ".

Cơ Trọng Minh không ngờ cô lại nói như vậy, nghe xong ông ta liền cười to: "Hoài Nguyệt, nếu bác mà ngang tuổi Quân Đào thì nhất định sẽ phải tranh giành một má hồng tri kỷ như cháu với nó!"

Cơ Quân Đào nghe vậy biến sắc, trong lòng thầm trách bố nói chuyện quá đường đột, anh hơi nghiêng mặt nhìn Hoài Nguyệt.

"Cơ tiên sinh đề cao cháu quá rồi, Hoài Nguyệt làm sao dám nhận". Vừa nói Hoài Nguyệt vừa nghĩ, tôi không phải má hồng tri kỷ của con trai ông, còn làm má hồng tri kỷ của ông thì tôi càng không dám với cao. Ngay cả làm vợ người ta tôi còn thất bại như vậy, nói gì đến má hồng tri kỷ? Không phải là tự mình làm khổ mình sao?

Vốn còn đang bồn chồn lo lắng lời bố nói sẽ đắc tội cô ấy nhưng khi thấy cô ấy tỏ ra không thèm để ý Cơ Quân Đào lại cảm thấy rất mất mát, vẻ mặt trở nên hết sức rầu rĩ. Thấy thế Đậu Đậu ghé sát vào tai Cơ Quân Đào nói nhỏ: "Chú Cơ, ông Cơ có thật là bố chú không? Vì sao ông luôn cười mà chú thì luôn không cười?"

Cơ Quân Đào suy nghĩ một chút rồi nói: "Thế vì sao cháu thích Leshy như vậy mà mẹ cháu lại sợ?"

"Vì mẹ cháu là con gái mà. Bố cháu nói con gái bao giờ cũng nhát gan, mẹ cháu là con gái nhát gan nhất".

Cơ Quân Đào nhỏ giọng hỏi: "Mẹ cháu nhát gan như vậy thì phải làm thế nào? Ai sẽ bảo vệ mẹ cháu?"

"Đương nhiên là cháu", Đậu Đậu nói chính khí lẫm liệt, "Bao giờ cháu lớn cháu sẽ cưới mẹ, cho mẹ mắc áo cưới rất đẹp, ngày nào cháu cũng bảo vệ mẹ".

Cơ Quân Đào dở khóc dở cười, "Đến lúc cháu lớn thì mẹ cháu đã già rồi, mẹ cháu sao có thể đợi lâu như vậy được?"

"Đợi được đợi được. Mẹ đã nói sẽ chờ cháu mà". Đậu Đậu vội nói rồi hỏi mẹ thật to: "Mẹ, mẹ có chờ con lớn lên rồi cưới mẹ không?"

Hoài Nguyệt quay đầu lại trìu mến nhìn con trai cười nói: "Có có có, mẹ sẽ đợi Đậu Đậu lớn lên rồi cưới Đậu Đậu".

Cơ Trọng Minh như cười như không nhìn con trai, trong lòng biết bố hiểu lầm mình nhưng Cơ Quân Đào lại không biết giải thích thế nào, chỉ cảm thấy cực kỳ khó xử.

Lúc đầu Hoài Nguyệt muốn mời Cơ Trọng Minh ăn cơm ở nhà mình nhưng sau đó lại nghĩ mình là ai mà mời được người ta đến nhà ăn cơm chứ. Người ta nói là mình phải nấu một bữa cơm, như trước đây nhà họ Lỗ mới khách đến nhà nhân dịp tết âm cũng phải thuê đầu bếp nhà hàng lớn tới nhà nấu nướng, lần này chắc là mình cũng phải đến nhà phục vụ người ta.

Cô lặng lẽ ở nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, ngâm nấm hương, ngâm mộc nhĩ, tẩm tôm nõn, dự định lát nữa lại ra ngoài mua miếng thịt ba chỉ.

Cơ Quân Dã chạy tới thấy cô bày đầy nguyên liệu ra liền cười nói: "Hoài Nguyệt, cô ngoan thật đấy, làm to chuyện như thế làm gì? Nói với cô nhé, bố tôi thích ăn thịt kho tàu, chỉ cần thêm mấy món rau tươi là được rồi, không cần phiền phức đâu".

Hoài Nguyệt nói: "Chuyện của Duyên Duyên đã làm bác vất vả rồi nên đương nhiên tôi phải lập công chuộc tội. Có điều tôi còn tưởng rằng lần này phải nấu thức ăn chay nên chỉ chuẩn bị toàn đồ chay, không biết bố chị còn thích ăn gì nữa để lát nữa tôi đi mua".

Cơ Quân Dã nói: A Thích đã mua bao nhiêu thứ mang về chờ cô nấu kìa, cô còn loay hoay ở đây làm gì nữa, mau dẫn Đậu Đậu sang nhà đi".

Nghĩ đến Leshy Hoài Nguyệt lại thấy sợ: "Chị mang thức ăn sang bên này, tôi chuẩn bị xong lại mang qua đó sau. Như vậy cũng đỡ làm bẩn bếp bên đó".

Cơ Quân Dã không biết thực ra là vì Hoài Nguyệt sợ chó nên vẫn vừa dọn dẹp vừa nói: "Bếp bên đó không bẩn được thì bên này bản được à? Nhà tôi 4 người lớn không làm gì, bên này mình cô vừa phải trông con vừa phải nấu nướng, cô coi chúng tôi là loại người nào thế? Địa chủ ác bá à? Không được, phải gọi A Thích với anh trai đi làm hết mới được, một là con trai, một là con rể, cùng nấu bữa cơm cho bố cũng là chuyện nên làm. Có điều..." Cô nhìn Hoài Nguyệt rất có ẩn ý, "Nếu cô là chị dâu tôi thì tôi cũng sẵn sàng trốn việc, lần đầu tiên con d