Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tên Em Là Bệnh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324405

Bình chọn: 7.00/10/440 lượt.

, quá lơ đãng, anh ta đứng phía sau cô không xa nhưng thậm chí cô ấy còn không hề quay đầu lại. Vì sao cô ấy lại đến xem bức tranh này? Cố ấy thích sao? Hay là cô ấy chê đắt quá? Lần trước anh ta đã dặn bỏ giá bức này đi và đổi thành tác phẩm không bán, nếu như cô ấy thích thật thì anh ta có thể tìm cơ hội nào đó để tặng cô ấy.

Anh ta cứ đứng trầm tư suy nghĩ trước bức tranh của mình, hoàn toàn không nhận ra đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua mình tốn thời gian công sức suy nghĩ vì một người phụ nữ như vậy.

Mặc dù chuyện phỏng vấn làm Hoài Nguyệt cảm thấy rất đau đầu nhưng lại có chuyện khác làm cô vui vẻ. Sau lần ba người cùng ăn cơm nọ, Lỗ Phong chủ động đề nghị để Đậu Đậu đến ở với mẹ liền mấy kì cuối tuần sắp tới vì khi nghỉ hè Đậu Đậu phải đi với ông bà nội, trong một thời gian dài Hoài Nguyệt sẽ không được gặp con trai.

Mỗi chiều thứ sáu sau khi đón con về Lỗ Phong đều tới dưới lầu tòa soạn tạp chí đợi Hoài Nguyệt sau đó ba người cùng đi ăn tối, cuối cùng lại đưa hai mẹ con về căn nhà liền kề. Có lúc Lỗ Phong còn vào nhà chơi với con trai một lát rồi mới đi về. Đến chiều chủ nhật Lỗ Phong lại đến đón Đậu Đậu vào thành phố, nhân tiện đón cả Hoài Nguyệt đi cùng. Nếu như đã đến giờ ăn tối thì ba người lại đi ăn với nhau để Đậu Đậu không bị đói.

Hoài Nguyệt cảm thấy dường như thời gian thỉnh thoảng lại quay về quá khứ nhưng lại không biết phải nói với Lỗ Phong thế nào. Trước kia họ cũng vẫn đưa đón con thế này, vấn đề là ở bữa cơm tối. Nhưng đã đồng ý với Đậu Đậu thì bây giờ cũng không thể lập tức đổi ý được. Cô cảm thấy hình như Lỗ Phong đang dự định gì đó, lại nghĩ tiếp, anh ta cũng đã 37 tuổi rồi, vừa mất một đứa con, có thể càng thêm lưu luyến Đậu Đậu hơn. Nhớ đến câu "bố cũng ở đây, mẹ cũng ở đây, tốt thật" của Đậu Đậu cô lại không đành lòng nói gì nữa.

Thời tiết dần dần nóng lên. Buổi sáng thức dậy sớm, Hoài Nguyệt tưới nước cho vườn rau xong liền cùng chơi ném bóng với Đậu Đậu trên con đường nhỏ. Hoài Nguyệt ném bóng luôn rơi chính xác vào lòng Đậu Đậu, còn tay Đậu Đậu thì quá yếu nên ném bóng cứ lêch lung tung, Hoài Nguyệt chỉ có thể không ngừng chạy tới chạy lui nhặt bóng, được một lúc đã mệt đến mức ướt đẫm mồ hôi.

Cơ Quân Đào đứng trong vườn hoa xa xa nhìn một hồi rồi đẩy cửa đi ra.

Vừa nhìn thấy anh ta Đậu Đậu đã quẳng bóng chạy tới: "Chú Cơ, hôm nay chúng ta vẽ sói xám được không? Hôm qua mẹ cháu kể chuyện cô bé quàng khăn đỏ cho cháu nghe".

Cơ Quân Đào cười nói: "Chú dạy cháu vẽ quả bầu cháu đã biết vẽ chưa?"

"Biết rồi, để cháu mang đến cho chú xem". Đậu Đậu chạy về nhà mình lấy tranh.

Hoài Nguyệt nhặt bóng chạy tới, vì mệt thở dốc nên bộ ngực hơi phấp phồng, gương mặt trắng muốt bây giờ đỏ ửng, toàn thân tỏa ra sức sống bừng bừng.

Cơ Quân Đào mất tự nhiên chuyển ánh mắt qua chỗ khác, hỏi: "Sáng sớm đã dẫn Đậu Đậu ra ngoài tập thể dục rồi à, đã ăn sáng chưa?"

"Còn chưa, đang định về nấu đây. Cơ tiên sinh ăn chưa?"

Trước giờ Hoài Nguyệt đều gọi Cơ Quân Dã là Tiểu Dã còn Cơ Quân Đào là Cơ tiên sinh. Trước đây Cơ Quân Đào cũng chưa từng cảm thấy có gì không ổn, nhưng sáng sớm hôm nay nhìn cô vui vẻ chạy về phía anh ta trong ánh nắng ban mai, một loại cảm giác như bất lực không thể cầm nắm được ánh mặt trời lại từ từ dâng lên trong lòng Cơ Quân Đào, anh ta chợt cảm thấy bối rối căng thẳng vô cớ, dường như chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đánh mất thứ gì đó. Nhưng Cơ Quân Đào lại không thể trách cô xưng hô xa lạ như vậy, cũng không thể tự dưng mở miệng đề nghị cô đổi cách xưng hô khác. Dù sao hai người cũng mới tiếp xúc không nhiều, chưa thể coi là thân quen được. Trong lòng anh ta cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ có thể đứng nhìn cô mà không nói lời nào.

Hoài Nguyệt đâu biết rằng trong lòng người trước mặt đang có vô vàn suy nghĩ, cô thấy lạ vì mình chỉ chào hỏi một câu tùy ý như vậy mà anh ta lại không đáp lời được. Nhìn kĩ sắc mặt anh ta thấy không có vẻ gì là không bình thường, cô liền nói: "Vậy tôi về nhà nấu ăn sáng đây, chào Cơ tiên sinh".

"Hoài Nguyệt", Cơ Quân Đào vội vã gọi cô lại.

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi Hoài Nguyệt như vậy. Anh ta đã nghe Tiểu Dã gọi hai chữ này rất nhiều lần, thỉnh thoảng A Thích cũng gọi như vậy nhưng anh ta lại ngại không dám gọi thân mật như thế. Đương nhiên cô ấy đã không còn là bà Lỗ từ lâu rồi, gọi là Thương tiểu thư thì lại tỏ ra không hợp với hoàn cảnh, dù sao cũng là người đã có chồng, cho nên bình thường anh ta cũng không biết nên gọi cô là gì, chỉ thấy mặt thì gật đầu, sau đó quay sang chào hỏi Đậu Đậu. Hôm nay gọi như vậy anh ta lại cảm thấy cái tên này hết sức dễ nghe.

Hoài Nguyệt nghi hoặc quay đầu lại. Buổi sáng hôm nay quả thật Cơ Quân Đào hơi kì lạ. "Ờ?" Cô hơi nhíu mày nhưng vẻ mặt vẫn hòa nhã.

Cơ Quân Đào cũng không biết mình gọi cô làm gì, đành phải nói: "Đợi Đậu Đậu ăn sáng xong tôi sẽ dạy nó vẽ tranh".

"Không cần, Cơ tiên sinh bận như vậy sao có thể lãng phí thời gian vì một đứa bé được. Để tôi tự dạy cháu vẽ nguệch ngoạc một hồi là được rồi". Hoài Nguyệt từ chối. Không biết thì không có tội, bây giờ cô đã biết anh ta là


XtGem Forum catalog