
ừa rồi.
“Đến đây, heo cục cưng, mở cái miệng đáng yêu ra, nuốt thức ăn xuống bụng.” Mạt Đề Á gắp một miếng gà, để gần miệng cô.
“Anh đó! Đừng đùa nữa, em cũng không phải là con nít... ” Cao Bảo Nhi ngoài miệng thì trách cứ nhưng trong lòng thì rất vui.
Cao Bảo Nhi vốn dĩ ăn không nhanh bằng Mạt Đề Á, nhưng hôm nay cô lại phá lệ ăn hết trước anh, ăn xong cô vẫn cảm thấy đói, lấy chén súp trên bàn ăn tiếp.
Hành động bất thường của cô làm người đàn ông bên cạnh choáng váng, cũng làm anh cảm thấy bất an.
Cô hình như càng ngày càng ăn nhiều, ngay cả bàn ăn mà anh chuẩn bị, cô đều ăn hết.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân, chuyện này rất không bình thường .
“Cái miệng nhỏ ăn từ từ thôi, mắc công nghẹn, húp miếng canh đi.” Mạt Đề Á bật cười lau cái miệng đang ăn rất hăng hái của cô.
“Em rất đói bụng... ” Cô nhận chén canh của anh, mùi hải sản bốc lên, cô bỗng nhiên che miệng.
“Sao vậy? No rồi sao?” Cũng nên no rồi, cô ăn gấp hai lần bình thường.
Cô che miệng che mũi, nhịn cơn buồn nôn xuống: “Canh này có phải hỏng rồi không? Em... cảm thấy không thoải mái... ”
“Không thoải mái... ” Nhưng ngay cả một miếng cô cũng không có ăn mà.
Sắc mặt Cao Bảo Nhi tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, Mạt Đề Á hoảng hốt, anh mua toàn nguyên liệu mới để nấu ăn, sao lại có vấn đề chứ.
“Em... em không được... Em muốn nôn... ” Cô bỗng nhiên đứng dậy, chạy vội tới phòng tắm, đem bữa sáng phun hết vào bồn cầu.
Sau khi ói xong cô vẫn cảm thấy dạ dày mình quặn lại xông thẳng lên cổ họng, cô lại nôn tiếp.
Nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cô lại nôn khan, dịch dạ dày trào ra làm cổ họng cô bỏng rát, hơi đau.
Càng đáng thương hơn là, cô càng cảm thấy đói bụng, muốn ăn gì đó nhưng thức ăn vừa đến miệng cô lại lập tức đứng dậy, hướng về phòng tắm mà chạy.
“Em đợi một chút, anh đưa em đến bệnh viện.” Mạt Đề Á thấy cô đỡ hơn một chút liền không chần chờ, ôm cô chạy ra ngoài.
Đau bụng vào cấp cứu là chuyện bình thường nhưng lại bị bác sĩ đuổi ra ngoài, mới là chuyện khó tin chứ.
“Khoa phụ sản?”
“Không tới khoa phụ sản mà tới đây tìm bác sĩ ngoại khoa làm gì?” Y tá ở phòng cấp cứu nhìn anh một cách “kỳ quái”
Rõ ràng là dạ dày có vấn đề, tại sao lại chuyển sang khoa phụ sản? Mạt Đề Á suy nghĩ nát óc cũng không ra đáp án.
Nhưng một tiếng sau anh đã biết tại sao.
Ánh nắng sớm mai ấm áp mang theo cơn gió mát mẻ lặng lẽ lướt qua phòng ngủ.
Một mái tóc đen nhánh xốc xếch xõa trên giường, một mỹ nhân nằm sấp, một nửa phần lưng lộ ra ngoài hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Cô đang ngủ say, giống một thiên sứ chiềm đắm trong tình yêu, thật hồn nhiên và ngây thơ.
Tấm lưng tuyết trắng, gáy ngọc, trên cánh tay là dấu vết hoan ái hôm qua, nụ hôn chi chít thậm chí còn có cả dấu răng, giống như cô mới từ một trận chiến trên thiên đường rớt xuống trần gian.
Mí mắt cô rung nhẹ nhưng vẫn không tỉnh dậy.
“Em cần một nụ hôn của hoàng tử.”
Môi của Mạt Đề Á nhẹ nhàng đặt trên môi cô, Cao Bảo Nhi ưm một tiếng như con mèo lười biếng, kháng nghị kẻ xấu đang quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Cao Bảo Nhi không biết tại sao, cô lại cảm thấy rất mệt, ngủ thế nào cũng không đủ, sức lực đã cạn kiệt hết, cô chỉ muốn dính vào giường mà ngủ. Chắc tại trời mát mẻ nên làm cô chỉ muốn ngủ.
“Bảo bối, đừng ngủ nữa, mau dậy ăn một chút rồi đến tiệm cà phê nữa.” Mạt Đề Á cúi người, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn rất ngon miệng kia.
Cô khẽ rên một tiếng, kéo chăn lên lầm bầm: “Ồn quá đi…”
“Bảo bối, anh không ngại nằm trên giường với em, nhưng mà em đừng oán trách anh làm em vận động quá nhiều nha.”
Mạt Đề Á cười hôn lên vết sẹo nhỏ trên trán cô, một bàn tay tham lam đi xuống, phủ lên nơi đẫy đà kia.
Anh giống như vĩnh viễn đều không thể buông tha cô, vừa xong là anh lại muốn nữa.
“Đừng có sờ, thắt lưng em thật đau.” Ôi, Buồn ngủ quá.
Cao Bảo Nhi duỗi người, che miệng ngáp, chậm rãi mở đôi mắt to giăng đầy sương mù ra. Một cơn gió thổi qua làm cái chăn trên người cô tuột xuống, lộ ra thân thể trắng nõn.
Cô nhìn trần nhà rồi nhìn đồ vật xung quanh. Cô không biết mình đang ở đâu, đây không phải căn nhà mà cô và ba đã ở.
Đột nhiên, một khuôn mặt chắn trước tầm mắt cô. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã ở chung với người đàn ông này được ba tháng, bọn họ giống như vợ chồng chỉ là không có tờ hôn thú.
“Em làm gì lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, giống như anh đã hù dọa em vậy.” Mạt Đề Á bất mãn, cắn nhẹ cô.
“A! Là anh.” Cô lại nhắm mắt lại, ôm gối ngủ gật.
“Cái gì gọi là “A! Là anh.”? Em nghĩ anh là ai chứ?” Anh cố ý làm loạn, sờ lên cái bụng bằng phẳng của cô.
Cao Bảo Nhi sợ ngứa cười khanh khách ra tiếng: “Lão Vương ở kế bên nhà.”
Thời gian ba tháng nói dài không dài, ngắn không ngắn, có một số việc đã lặng lẽ thay đổi.
Ví dụ như Mạt Đề Á hiểu rõ từng nơi mẫn cảm trên người cô, anh thường cắn vành tai cô.
Kết quả là, cô chủ nổi tiếng lạnh lùng cười ra tiếng, hơn nữa càng ngày càng cười nhiều hơn, nụ cười ngọt ngào như mật.
“Hàng xóm nhà chúng ta có họ Diệp, họ Trương, họ Triệu, họ Tiền nhưng không có họ Vương.” Giọng nói của anh mang theo vị chua,