Polaroid
Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323921

Bình chọn: 7.5.00/10/392 lượt.

u, trong lòng rốt cuộc vẫn còn có chút lo lắng, có lời muốn nói, nói nhiều không tốt, bà chỉ có thể nhẹ nhàng đụng cha một cái, để cho ông nói mấy câu.

Cha cúi đầu hút thuốc lá, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu, mới thở dài: "Nhã Nhã, con quyết định đi nước Mĩ thật sao, bên nước anh có bạn chú Đàm. Đất khách quê người, nhiều người chăm sóc con, chúng ta cũng yên tâm."

Hải Nhã trả lời rất nghiêm túc: "Con muốn thử cố gắng một lần, xem bản thân có thể làm đến mức nào"

Cha cô hiếm khi vui mừng gật đầu, vẻ mặt có chút phiền muộn: "Chuyện lần này....Azz, dựa vào trời dựa vào đất dừa vào người, không bằng dựa vào chính mình, con có thể hiểu đạo lý này thì quá tốt. Hai ngày nữa cha và mẹ của con phải về, bảng thành tích ở trường cấp ba cha mẹ sẽ giúp con chuẩn bị, con cũng không cần ở chỗ này quá lâu, tháng 10 còn phải đi singapore, làm thủ tục ở trường nhanh một chút, về nhà còn rất nhiều thủ tục cần con làm."

Nói xong, ông lại nhìn chằm chằm Hải Nhã, từng chữ từng chữ từ từ nói: "Về phần tên côn đồ kia, trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời tin tưởng con sẽ đem quan hệ với nó giải quyết xong. Nhã Nhã, con đã trưởng thành, cha mẹ sẽ không dùng tư cách người lớn để ép buộc con nữa, tin con thêm một lần, hi vọng con không để cho chúng ta thất vọng."

Khóe môi Hải Nhã cong lên, yên lặng gật đầu.

Mẹ nhìn mãi vẫn chưa nói đến vấn đề chính, không khỏi sốt ruột: "Ông xem bộ dáng tự do phóng túng của nó xem! Phải về thì ông về đi! Tôi dù sao cũng muốn ở lại!"

Cha cau mày: "Làm loạn cái gì?! Bà nghĩ còn là đứa trẻ ba tuổi à? Chuyện gì cũng cần bà canh chừng! Đứa bé thật vất vả mới nghĩ thông rồi đồng ý ra nước ngoài, bà còn làm loạn!"

"Tôi mặc kệ?" Mẹ càng nóng nảy hơn, "Bỏi vì tôi không trông nom, nên nó mới làm ra chuyện như vậy, người nhà họ Đàm sẽ nhìn chúng ta như thế nào?"

"Suốt ngày nhà họ Đàm, người nhà họ Đàm gia, rời bọn họ chúng ta sẽ chết à?" Cha nổi giận lên, hét đến mức nổi gân xanh: "Đã như vậy rồi mà bà còn nghĩ đến người nhà họ Đàm! Trên đời này đâu chỉ có mỗi nhà họ Đàm? Chuyện này hai bên đều không đồng ý, bà còn muốn gì?"

Những chuyện này bà tại sao lại không hiểu? Nhưng sự nóng nảy này làm sao nhìn được? Bọn họ ở cô nhi viện một ngàn người mới chọn được một người, tìm một đứa bé vừa đẹp vừa biết nghe lời, đặt ở trong lòng bàn tay che chở lớn, đứa bé lớn lên đột nhiên liền chạy, làm ra những chuyện to gan không thể tưởng tượng được, bản thân đã lớn mười mấy năm qua đã có thói quen sống yên ổn, biến cố đột nhiên xuất hiện, bà làm sao có thể tiếp nhận? Thể diện nhà họ Chúc biết để vào đâu? Thiếu nợ nhà họ Đàm ân tình và tiền, lấy gì trả? Bán hết của cải sao?

"Nếu không phải là ông vô dụng, một công ty đang tốt bị ông làm cho năm nào cũng phải bồi thường, chúng ta tại sao phải vậy?!"

Mẹ hốc mắt đỏ lên, lời nói sắc bén đâm vào chỗ đau của cha, ông chợt trầm mặc xuống, sắc mặt tái nhợt, ngón tay phát run nắm thuốc lá, rất lâu không lên tiếng.

Mẹ bỗng nhiên hối hận, đỏ mắt khoác cánh tay Hải Nhã, nhỏ giọng nói:"Nhã Nhã, về nhà sớm....Thuận tiện khuyên nhủ cha con, mẹ nói chuyện không biết chừng mực..."

Hải Nhã vỗ vỗ tay trấn an bà, mẹ không yên lòng, lại dặn dò rất nhiều việc, lúc này mới mở cửa xe lên xe.

Cha hút đến ngụm thuốc cuối cùng, sắc mặt mới dần dần khôi phục như cũ, nhìn Hải Nhã, cười khổ một tiếng: "Nhã Nhã, học tập tốt, đừng vô dụng như cha."

Hải Nhã cầm tay của ông, nắm thật chặt, trịnh trọng nói nhỏ: "Cha, cha yên tâm." Ngày hôm sau cha mẹ ngồi máy bay trở về, Hải Nhã trở lại ký túc xá, trùng hợp hôm nay Dương Tiểu Oánh không đi làm, ở lại trong ký túc xá tra từ đơn, thấy cô trở về, liền chào: "Cha mẹ cậu về rồi à?"

Hải Nhã gật đầu, lấy máy vi tính xách tay của mình kết nối internet, gõ website, chờ thật lâu, trình duyệt web mãi vẫn không vào được, cô ngạc nhiên: "Tiểu Oánh, mạng ở ký túc xá chúng ta bị hư à?"

Dương Tiểu Oánh mở điện thoại di động lên thử nửa ngày, kêu to: "Mẹ nó! Hư thật rồi!"

Cô thấy Hải Nhã đem laptop khép lại, giống như là muốn mang đi, không khỏi kỳ lạ hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

"Đến khu nhà cao cấp phía trước lên mạng."

Dương Tiểu Oánh lại càng cảm thấy kỳ lạ: "Có chuyện gì cần à sao cậu lại đi xa như vậy?"

Hải Nhã vừa mang giày vừa nói: "Tớ muốn đăng ký tham gia SAT, phải chuẩn bị thật tốt."

SAT, có chút quen tai, cô đã nghe qua ở đâu rồi? Dương Tiểu Oánh suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên sáng tỏ, hoảng sợ nhìn cô: "Cậu....cậu thi SAT, là muốn đến nước Mỹ học đại học à?"

Hải Nhã cười: "Đúng vậy, tớ muốn đi du học ở Mỹ, có lẽ không lâu nữa sẽ đi."

Muốn đi nước Mỹ? là ý của cô ấy sao? Hay ý của cha mẹ? Miệng Dương Tiểu Oánh không có cách nào khép lại, vậy Tô Vĩ phải làm sao? Hai người bọn họ đã bàn bạc rồi à? Anh ấy có thể ở trong nước đợi mấy năm à? Đến lúc đó Hải Nhã học xong trở về khoảng cách hai người bọn họ lại càng lớn hơn? Vậy phải làm sao?

Cô sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể huýt gió, cười gượng: "Rất tốt, muốn đi nước Mỹ!"

"Còn chưa thi đâu, cũng không biết các loại thủ tục có thể xảy ra vấn đề gì hay không." Hả